Xuyên Thành Tân Nương - Mang Theo Không Gian - Xung Hỉ Nhà Thợ Săn - Chương 29

Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:47:17
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chu… Chu , chuyện gì thể ở đây ? Ở đây cũng mà…”

Chu Dịch Xuyên buồn phí lời, liền túm lấy cổ áo , nhấc bổng lên, lôi thẳng rừng phía .

“Chu ! Chu , sai ! Thật sự sai ! Hôm nay cố ý cùng bọn họ tới tạ lễ… Ta bận ruộng, nhà ruộng nhiều, cũng đó…”

Hắn giãy giụa, miệng liên tục cầu xin. Trước mặt Chu Nam, Mã Hầu còn dám ba hoa, nhưng Chu Dịch Xuyên thì lập tức co vòi.

Ở Chu gia thôn, gần như chẳng ai sợ Chu Dịch Xuyên. Ngoại hiệu “Hổ Chu” hư danh.

Năm xưa, khi núi tuần sơn, từng mãnh hổ từ sâu trong sơn lâm mò xuống Vạn Hỉ Sơn kiếm ăn. Khi đó, chính Chu Dịch Xuyên phát hiện và một hạ sát con hổ. Hình ảnh đẫm máu, nắm tay như thiết chùy, một quyền nện nát đầu mãnh hổ, tới giờ Vương Nhị Cẩu vẫn còn nhớ rõ.

Lần dám trêu chọc con gấu cũng bởi ỷ Chu Dịch Xuyên. Chỉ là ngờ chân của Chu Dịch Xuyên vốn từng thương khi đ.á.n.h hổ, hôm lên núi chẳng may tái phát, lực chiến như , mới để dính một chưởng của gấu khi cứu .

Trong lòng, vẫn thấy sai” — cho rằng “liều chết” dẫn gấu tới, nên cảm tạ. Chu Dịch Xuyên thương là chuyện ngoài ý , thể trách .

Đang miên man tự biện giải, bỗng m.ô.n.g đau nhói, cả quẳng xuống đất.

“Không cần ngươi lên cửa tạ, cũng chẳng ham. Giờ chỉ cần ngươi yên đây là .”

Hạt Dẻ Nhỏ

Chu Dịch Xuyên buông tay, xoay cổ tay, các khớp xương vang “rắc rắc” lạnh .

Vương Nhị Cẩu tim đập loạn, toan bỏ chạy, liền kéo giật . Hai quyền như búa nện xuống, lập tức hai mắt tím bầm.

“Lần , ánh mắt nên đặt chỗ nên !”

Lời dứt, thêm mấy quyền nữa.

Trong rừng vang lên tiếng rống như lợn chọc tiết, ai cũng rợn tóc gáy.

Hồi lâu, Chu Dịch Xuyên phủi tay, kẻ sõng soài, mặt mũi sưng vù, rên rỉ dứt:

“Vài tháng động thủ, hôm nay giãn gân cốt, quả nhiên sảng khoái.”

Ngươi sảng khoái, còn thì khổ như ch.ó đây… Vương Nhị Cẩu chỉ dám nghĩ trong bụng.

Chu Dịch Xuyên cúi , giọng trầm xuống:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tan-nuong-mang-theo-khong-gian-xung-hi-nha-tho-san/chuong-29.html.]

“Còn nữa, quản cho chặt hai tiểu tử nhà ngươi. Chúng mà dám chạm hai tiểu của một phần, sẽ trả gấp mười lên ngươi. Đến khi , xem ngươi chịu nổi .”

Vương Nhị Cẩu run lẩy bẩy, liên tục gật đầu:

“Biết , Chu … Ta về sẽ dạy dỗ chúng, đảm bảo dám nữa.”

“Nhớ kỹ lời ngươi .”

Nói , “rắc rắc” hai tiếng, kèm theo tiếng tru t.h.ả.m thiết, đôi vai trật của Chu Dịch Xuyên mạnh tay bẻ trả .

Chu Dịch Xuyên lưng bỏ , thèm ngoái .

Vương Nhị Cẩu ôm vai, thở dốc một lúc mới lê bước khỏi rừng. Vừa , thấy hai tiểu điệt tử của đang cúi nhặt đất, toan ném về phía Chu Dịch Xuyên.

Hắn hoảng hốt lao tới chắn, một cục đất trúng ngay chỗ thương, đau tới mức mặt nhăn nhúm.

“Tiểu… tiểu thúc, chúng cố ý đ.á.n.h ngươi , chúng đ.á.n.h cơ.” Vương Lai Vượng — chỉ thẳng lưng Chu Dịch Xuyên.

“Tiểu súc sinh, câm miệng!”

Vương Nhị Cẩu lạnh toát sống lưng, vội bịt miệng nó , kẻo lỡ lời.

Đợi Chu Dịch Xuyên xa, liền xách tai hai tiểu hài tử, kéo về gốc cây, cầm nhánh cây nhặt trong rừng quật túi bụi:

“Đều tại hai ngươi, hại đánh!”

“Ô… ô… oa… nương ơi! Nương ơi!”

“Ô… nương ơi! Tiểu thúc đ.á.n.h chúng con!”

Tiếng vang dội. Vương đại tẩu động, thấy hai nhi tử đánh, lập tức vứt nông cụ, lao tới như gió.

“Vương Nhị Cẩu! Ngươi dám đ.á.n.h nhi tử của ? Ngươi cớ gì đ.á.n.h chúng hả?”

Vương bà tử còn kịp phản ứng,tức phụ nhào tới, chẳng cần phân bua, xông thẳng , hai tay như móng hổ lao cào xé .

 

 

Loading...