Chu Dịch Xuyên mời mấy nhà chính, kịp mở lời thì Mục Vãn Thư bưng khay nóng bước .
“Chư vị , tiên xin dùng chén cho ấm giọng, hẵng đàm chuyện.”
Nàng đặt chén xuống bàn, lời ôn hòa mà mất phần lễ độ. Nói xong liền lui .
Từ lúc nàng bước , ánh mắt Chu Dịch Xuyên từng rời khỏi, mãi khi bóng nàng khuất dần nơi cửa, mới đám , nhíu mày khẽ ho khan:
“Khụ… đây là nương tử của .”
Thấy ánh mắt đều dõi theo nàng, đặc biệt nhấn giọng.
“Ra mắt tẩu tử!”
Mấy đồng thanh chào, mang ý , chỉ là trông thấy nàng thì kinh ngạc và hiếu kỳ. Bằng hữu thê tử, tuyệt đối thể thất lễ, điều ai cũng hiểu.
Chu Dịch Xuyên thấy gật đầu hài lòng. Còn Mục Vãn Thư, tiếng chào phía , chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, bước chân nhanh hơn trở bếp.
“Không ngờ Dịch Xuyên phúc như , cưới một vị mỹ nhân như thế.” Chu Nam trêu.
“Ừ.” Chu Dịch Xuyên nghiêm túc gật đầu, tán thành, “Quả thật là phúc khí mới cưới nàng.”
Hạt Dẻ Nhỏ
Chu Nam: “…” – Được lắm, đắc ý thì thôi, cần gì nhấn mạnh đến .
Chu Nam bèn đổi chủ đề:
“Dịch Xuyên, hôm ở núi đa tạ ngươi tay cứu giúp, đây là chút lễ mọn, mong nhận cho.”
Hắn đặt lên bàn một con thỏ rừng còn sống, bốn chân buộc gọn.
“Đây là chút lòng của bọn , mong Chu đại ca chớ chê.”
“Cảm tạ Chu đại ca hôm ứng biến thần tốc, cứu mạng chúng .”
Những còn cũng lượt đưa lễ vật, phần nhiều là sản vật nhà nông — mấy quả trứng gà, ít rau sạch, hoặc mấy viên đường phèn.
Chu Dịch Xuyên đẩy cả về:
“Hôm bất tỉnh, vẫn là các ngươi cõng về kịp thời, mới cứu mạng . Chính mới tạ ơn các ngươi.”
Nói , ôm quyền, trịnh trọng khom :
“Hôm nay Chu mỗ xin đa tạ mấy vị .”
Chu Nam vội dậy đỡ, những khác cũng đồng loạt bước tới:
“Hôm đó là liều cứu bọn , việc chúng đưa về là lẽ đương nhiên. Lẽ tạ ơn mới .”
“ , Chu đại ca, nếu , bỏ phía , chỉ sợ kịp chạy con gấu vỗ cho một chưởng .”
Người là Mã Hầu, hình gầy nhỏ hơn thường. Hôm chính Chu Dịch Xuyên đẩy một cái, giúp kịp leo lên cây thoát hiểm.
Những khác cũng gật đầu phụ họa. Hôm con gấu xuất hiện bất ngờ, bọn họ từng thấy cảnh , nhất thời hoảng loạn. Cũng may Chu Dịch Xuyên phản ứng nhanh, lập tức phân phó bọn họ ẩn nấp. Nếu , thì chạy, chân nào nhanh hơn gấu?
“ mà…”
“Không nhưng gì hết, Chu đại ca cứ nhận . Đây đồ quý giá gì, chỉ là chút lòng của . Nếu nhận, chúng áy náy.” Mã Hầu , mấy còn cũng đồng loạt gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tan-nuong-mang-theo-khong-gian-xung-hi-nha-tho-san/chuong-26.html.]
Thấy kiên quyết, Chu Dịch Xuyên mới chịu nhận:
“Được, nhận. từ nay đừng nhắc đến chuyện ơn nghĩa nữa, chúng là , việc thì cùng giúp đỡ lẫn là .”
“Hay lắm! Từ giờ Chu đại ca chính là của Mã Hầu , chuyện cứ sai bảo.”
“Ta cũng thế!”
Cả đám vang.
Lúc Chu Nam chợt :
“Dịch Xuyên, còn chuyện Vương Nhị Cẩu…”
Chưa dứt lời, Mã Hầu chen :
“Chu đại ca, tên Vương Nhị Cẩu đó thật chẳng điều. Hôm nay bọn đến gọi , còn mấy lời khó …”
Thực , đáng đến tạ ơn nhất chính là Vương Nhị Cẩu, bởi hôm Chu Dịch Xuyên là vì cứu mới lãnh trọn một chưởng của gấu.
Thế nhưng hôm nay, bọn họ nhắc tới chuyện cảm tạ, trắng rằng chính “lấy mạo hiểm” dẫn dụ gấu, để cơ hội g.i.ế.c nó kiếm lời, rằng chẳng cần tạ ơn Chu Dịch Xuyên. Còn chê Chu Dịch Xuyên bản lĩnh kém mới thương, liên quan gì tới . Thậm chí còn khoác lác là nhờ cầu phúc nơi thần Phật, Chu Dịch Xuyên mới tỉnh , coi như tận tình tận nghĩa.
Nghe xong, Chu Dịch Xuyên sững , mím môi, khẽ :
“Hắn thì cứ để , chẳng ảnh hưởng gì. Nào, uống .”
Thấy thêm, liếc , cũng nhắc nữa.
“Uống , uống .”
Chẳng mấy chốc, thấy sắp đến giờ cơm của Chu gia, khách khứa lượt cáo từ.
Khi Mục Vãn Thư từ vườn rau trở với bó hành tươi tay, nhà chính vắng , Chu Dịch Xuyên thì đang canh bếp.
“Họ cả ? Sao giữ dùng cơm?”
“Giữ , nhưng họ ở . Nương tử nấu thơm quá, suýt nữa nhịn nổi.”
Thực , nhà nông trừ khi là yến tiệc, hiếm khi khách ở dùng bữa. Gia chủ chỉ khách sáo mời, khách cũng thường từ chối.
“Thơm thì lát ăn nhiều một chút. Ta xào thêm món trứng với hành, là thể ăn cơm .”
Nàng ngước sắc trời:
“Giờ chắc cha nương cũng sắp về, mời hai về ăn .”
“Được. À, mấy thứ là do bọn họ mang đến, nàng xem xử trí thế nào.”
Chu Dịch Xuyên đáp gọi .
Mục Vãn Thư đống đồ trong bếp, cả con thỏ còn sống. Nàng bèn thả nó chuồng thỏ, lấy vài quả trứng gà món xào và trứng hấp cho hai tiểu . Đường phèn cùng mấy món khác thì để dành cho Chu mẫu cất.
Khi nàng nấu xong, Chu mẫu và Chu phụ cũng trở về.