Xuyên Thành Tân Nương - Mang Theo Không Gian - Xung Hỉ Nhà Thợ Săn - Chương 22

Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:47:10
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thỏ con ngoan, từ nay ngươi chính là thỏ con của nhà .”

Ổ thỏ dựng xong, Chu Dịch Minh xổm ổ, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt đầu chú thỏ, giọng nghiêm túc như đang giao phó trọng trách.

“Tiểu Dịch Hải sẽ cùng ca ca chăm sóc thật cho ngươi và mấy tiểu thỏ con.” Nghe ca ca , Chu Dịch Hải cũng gật đầu đáp theo.

“Phù…” Mục Vãn Thư khẽ bật , đưa tay xoa xoa hai cái đầu mềm mại như bông của hai tiểu hài tử .

“Khì khì.” Chu Dịch Hải thấy nàng liền cũng vui lây, còn cố nghiêng đầu sát gần, ý nàng xoa thêm mấy cái.

Hạt Dẻ Nhỏ

Tiểu tử quả thật trái tim nàng mềm nhũn – hài tử gì mà thể khả ái đến nhường .

“Tiểu Dịch Hải của chúng , khả ái thế .” Nàng nhịn đưa tay nhéo nhéo đôi má tròn trịa của , cảm giác thật sự mỹ hảo.

Chu Dịch Minh bên thấy liền kéo tay đại ca, đặt lên đầu , ngẩng đôi mắt trông mong:

“Đại ca, cũng khả ái, cũng thể xoa đầu, khen một câu, cần cứ tẩu tử mãi .”

Chu Dịch Xuyên , tầm mắt từ thê tử chuyển xuống tiểu bên chân, qua loa xoa mấy cái:

“Ừ, Dịch Minh khả ái.”

Dịch Minh chớp mắt mấy cái, dù cảm thấy mấy thành ý, nhưng vẫn vui vẻ nhoẻn .

Mục Vãn Thư đầu thấy bên cạnh mấy dụng cụ bắt cá, liền ngẩng lên phu quân:

“Phu quân, chúng bắt thêm cá ?”

Nàng vốn là thể thấy tiền mà bỏ qua, trong bụng sớm tính toán. Lúc mới hồi môn hôm nay nàng cũng bắt cá, chỉ là khi còn qua việc, tiện tay. Không ngờ bọn họ trở về sớm như , giờ cũng là lúc các hộ gia đình đang cơm nước, sông sẽ sợ thấy.

Chu Dịch Xuyên thấy nương tử trông mong, lập tức gật đầu:

“Được.”

Hai tìm lấy đồ bắt cá, chuẩn cửa, hai tiểu hài tử cũng lon ton bám theo.

Chu mẫu hạ nồi xuống bếp bước , thấy liền hỏi:

“Các ngươi định bắt cá ?”

“Vâng, nương, lát nữa chúng con về. Bắt chừng như hôm qua thôi.”

Chu mẫu khẽ mấp máy môi, thôi:

“Vãn Thư , chừng là , đừng để mệt .”

“Con , nương.” Mục Vãn Thư đáp, dắt hai tiểu hài tử bước nhanh cổng.

Chu mẫu bóng dáng cả nhà khuất dần, khẽ thở dài, chân mày vẫn chau .

Chu phụ thấy liền hỏi:

“Làm thế? Chỗ nước cạn, hai tiểu tử cũng quen , hai đứa lớn càng cẩn thận, nương tử đừng lo.”

Chu mẫu gật đầu, song điều bà lo là Vãn Thư dùng phúc khí quá độ mà hao tổn thể, chẳng lời khuyên lọt tai nàng . Bà xoay bếp, bỏ thêm ít thịt nồi canh xương, phòng tìm mấy quả táo tàu đỏ thả , định bụng lát nữa để nàng uống bổ .

Bên , Mục Vãn Thư cùng Chu Dịch Xuyên hái ít lá rau cho cá ăn, nàng nhổ cả cây mà chỉ bứt lá già ở rìa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tan-nuong-mang-theo-khong-gian-xung-hi-nha-tho-san/chuong-22.html.]

“Không cần phiền như , cá thích ăn lá non hơn mà, nương cũng trách gì .”

“Không , lá già cũng dùng . Nếu nhổ hết thì mấy ngày nữa vườn rau sẽ chúng trụi sạch, hơn hết là hái lá già.” Nàng , Chu Dịch Xuyên thì thêm nữa.

“Đại tẩu, cho, Dịch Hải hái hoa vàng tặng đại tẩu.” Tiểu Dịch Hải lon ton chạy , hai tay nâng một đóa hoa nhỏ, mắt tròn xoe.

Ngày theo cha nương hái rau, phụ cũng từng hái hoa tặng nương, rằng thích ai thì tặng hoa cho đó.

Chu Dịch Xuyên liếc qua cảnh tượng : “…”

“Đại ca, cho, Dịch Minh hái hoa tặng .” Tiểu Dịch Minh thấy đại ca cùng đại tẩu, bất đắc dĩ thở dài, liền tự hái hoa đưa cho .

— Đại ca thật đáng thương, ai tặng hoa, tặng.

Chu Dịch Xuyên: “…”

“Đa tạ Dịch Hải.” Bên , Mục Vãn Thư nhận lấy hoa của tiểu tử, cài khéo lên búi tóc nhỏ đầu .

“Dịch Hải cũng đa tạ đại tẩu.” Tiểu tử sờ đóa hoa đầu, tít mắt – phụ cài hoa cho nương là vì thích nương, đại tẩu cài hoa cho chắc cũng vì khả ái.

Chu Dịch Minh kéo kéo tay áo đại ca, gõ gõ lên đầu , mắt trông mong. Chu Dịch Xuyên chỉ lặng lẽ cài hoa cho , sang với thê tử:

“Nương tử, hái đủ , chúng sông thôi.”

“Được.”

Y như tối qua, cá thích đám rau nàng mang, bắt ba thùng lớn. Đem về đổ đầy hai lu nước, cả nhà mới trở .

nương, chúng con về , đại ca đại tẩu bắt nhiều cá lắm.” Hai tiểu hài tử sân reo lên.

Chu mẫu từ bếp bước :

“Về ? Cơm sẵn, rửa tay ăn.”

“Vâng, nương.” Mục Vãn Thư dắt hai tiểu tử lu múc nước rửa tay. Chu Dịch Xuyên cũng gần, thò tay chờ nàng múc thêm cho .

“Nương tử, thêm chút nữa.” Giọng trầm thấp, thở còn nặng khi đổ cá, mang theo chút nóng khiến tai nàng khẽ ửng. Nàng vội múc thêm cho rửa tay, nhanh chóng bếp.

“Vãn Thư, uống nhiều canh một chút.” Lên bàn, Chu mẫu tự tay múc cho mỗi một bát canh.

“Đa tạ nương.” Nàng cúi đầu, dùng thìa khẽ đảo, chợt sững – bề mặt là củ cải, nhưng đáy thịt. Nàng ngẩng lên Chu Dịch Xuyên, chỉ thấy trong bát chỉ một mẩu xương nhỏ và ít củ cải.

“Ngẩn gì, nếm thử , canh của nương ngon lắm, ăn nhiều một chút.” Chu mẫu bảo, gắp thêm cho nàng một miếng thịt, cho Chu Dịch Xuyên cùng hai tiểu tử mỗi một phần.

“Ngày mai nương cùng các con nữa, nương theo cha xuống ruộng. Hai con tự lên trấn bán cá, nhớ chú ý.”

“Vâng, nương.” Chu Dịch Xuyên đáp, gắp một miếng thịt bỏ bát thê tử:

“Nương tử ăn nhiều , dưỡng thêm chút thịt.”

Mục Vãn Thư khẽ gật đầu, lặng lẽ cúi xuống, để ai thấy viền mắt ươn ướt. Nàng cảm động tấm lòng của Chu mẫu, thầm tự trách bản quá mẫn cảm. Trong lòng nàng âm thầm lập lời thề – nhất định dốc sức, để cả nhà ban cho nàng sự ấm áp , đều thể sống những ngày tháng hơn.

Đoạn nếu chuyển sang phong cách cổ trang và chỉnh xưng hô, từ hiện đại bằng cổ ngữ thì sẽ như thế :

 

 

Loading...