Mất thêm nửa khắc, cá còn cũng bán hết.
Chu mẫu sờ túi bạc nặng trĩu, khóe môi cong lên đến tận mang tai, vui mừng che giấu . Cá mang theo hôm nay hầu như đều bán sạch, chỉ còn một con cá , bà liền tặng cho giữ phố để kết chút nhân tình.
Tám mươi con cá lớn, tám văn một con, cộng sáu trăm bốn mươi văn; mười tám con , sáu văn một con, một trăm lẻ tám văn; tám con nhỏ, năm văn một con, bốn mươi văn. Tổng cộng bảy trăm tám mươi tám văn, trừ mười hai văn tiền chỗ và sáu văn tiền con cá tặng, hôm nay họ lãi ròng bảy trăm bảy mươi văn. Ngoài , mấy chục quả trứng mang theo cũng bán hơn năm mươi đồng.
“Đi, Vãn Thư, theo nương dạo chợ một vòng.” Chu mẫu nắm tay nàng, kéo thẳng.
“Dạ.”
Chu Dịch Xuyên ở phía : “…”
Lặng lẽ dắt xe lừa theo hai .
Trước tiên, Chu mẫu đưa Vãn Thư tới hàng thịt, định mua một miếng mỡ phần. Sợ đến chợ muộn sẽ mua hết, bà ngay tới quầy thịt heo. Quả nhiên vẫn còn một miếng mỡ phần cuối cùng, bà mới thở phào.
“Ông chủ, cắt cho một cân thịt , miếng mỡ phần cũng lấy.”
“Được thôi.” Ông chủ xẻ thịt.
Vãn Thư trông thấy một đống xương heo để lẫn trong góc, sang chân Chu Dịch Xuyên, liền :
“Nương, con nghĩ chúng nên mua cả chỗ xương về nấu canh.” Nghe ăn gì bổ nấy, nàng uống nhiều canh xương để bổ gân cốt.
“Xương chẳng còn mấy thịt, mua gì?” Chu mẫu ngạc nhiên.
bà cũng bảo: “Ông chủ, chỗ xương gói luôn.”
Ở đây cũng ăn xương nấu canh, nhưng vì thịt ít, ninh lâu tốn củi, nên ít ai mua.
“Tất cả là ba mươi lăm văn — một cân thịt mười sáu văn, mỡ phần mười sáu văn, xương tính ba văn thôi.”
“Được.” Chu mẫu nhanh tay trả tiền, đưa thịt cho Chu Dịch Xuyên để lên xe.
Hạt Dẻ Nhỏ
Đi thêm một đoạn, họ tới tiệm t.h.u.ố.c — chính là nơi vị đại phu từng tới dự hỷ tiệc của họ.
“Vào , để đại phu khám cho con.” Chu mẫu .
Vãn Thư cũng sang . Chu Dịch Xuyên từ chối, gật đầu bước .
“Ô, Chu phu nhân?” Đại phu họ Từ ngạc nhiên. Hôm dự tiệc, trai còn yếu ớt, giờ sắc mặt hồng hào, tinh thần phơi phới. Cô nương hẳn là tiểu tức phụ mới cưới, gương mặt tươi tắn dễ mến.
“Phiền ngài, hôm nay tiện thể chợ, nên đưa nó tới xem .” Chu mẫu đáp, giới thiệu: “Đây là tức phụ của , Vãn Thư.”
“Tiểu cô nương miễn lễ. Quả là khéo chọn tức phụ, đôi thật xứng đôi lứa.” Đại phu .
Chu mẫu càng mỉm rạng rỡ, trong lòng cũng nghĩ . Chu Dịch Xuyên tất nhiên cũng đồng ý.
“Cảm tạ đại phu.” Chu Dịch Xuyên ôn hòa .
“Không cần khách sáo, đây .” Đại phu đặt tay lên cổ tay bắt mạch.
Chu mẫu và Vãn Thư bên, chút khẩn trương chờ đợi. Chẳng bao lâu, đại phu nở nụ :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tan-nuong-mang-theo-khong-gian-xung-hi-nha-tho-san/chuong-18.html.]
“Chu phu nhân, tiểu nương tử, yên tâm. Chu lang bình phục, chẳng khác gì thường, sức khỏe .”
Thật trong lòng ông vẫn ngạc nhiên, bởi ốm lâu như thường dưỡng lâu mới khỏe. nghĩ tới thể chất khác thường của Chu Dịch Xuyên, ông cũng thôi lạ nữa.
Nghe , cả ba đều thở phào nhẹ nhõm, vui mừng cáo từ, trả tiền chẩn mạch rời .
Tiếp đó, họ mua thêm muối, đường đỏ và vài thứ lặt vặt. Trong lúc Chu mẫu cửa hàng, Vãn Thư ngoài cùng Chu Dịch Xuyên, mắt lấp lánh ngắm phố xá cổ kính, miệng mỉm .
Trấn nhỏ quá náo nhiệt như kịch truyền hình nàng từng xem, nhưng mùi khói bếp chân thực. Người mua kẻ bán, ai mua thứ cũng đều nở nụ thuần hậu khiến nàng thấy ấm áp.
Chu Dịch Xuyên tiểu nương tử đang nắng, gương mặt sáng như rơi, tim đập thình thịch. Cảm giác … còn vui hơn khi săn con mồi lớn.
“Bán đường hồ lô đây! Chua ngọt thơm ngon đây!”
Tiếng rao vang lên, một lão nhân gánh giỏ đường hồ lô ngang. Chu Dịch Xuyên tiểu nương tử ngoan ngoãn đợi, bèn thò tay túi, lấy mấy đồng cuối cùng:
“Lão bá, cho một xiên.”
Lão nhân : “Tiểu nương tử nhà chắc sẽ thích lắm.”
Nghe , vành tai Chu Dịch Xuyên đỏ lên, nhận lấy .
“Nương tử, cho nàng.”
Vãn Thư đầu, xiên đường hồ lô đưa tay. Nàng cảm tạ, mở giấy dầu, c.ắ.n một miếng — vỏ ngoài ngọt, nhưng bên trong chua tới nhăn mặt.
Nàng nhíu mắt, đưa xiên lên mặt : “Chàng nếm thử.”
Chu Dịch Xuyên liếc quanh, thấy ai để ý mới c.ắ.n đúng chỗ nàng ăn, mỉm : “Rất ngọt.”
Vãn Thư ngẩn , mặt nóng lên. Nàng vốn tưởng sẽ ăn viên cùng, ngờ …
Thấy nàng tròn mắt , Chu Dịch Xuyên chột : “Sao ?”
“Không… gì.” Nàng vội lắc đầu, , c.ắ.n thêm một miếng — chua đến rùng .
Không phí, nàng ăn hết phần , đưa phần còn cho : “Chàng ăn nốt nhé, tìm nương.”
Chu Dịch Xuyên xiên đường hồ lô, bóng nàng chạy cửa hàng, mỉm ăn hết từng viên.
Trong cửa hàng vải, Chu mẫu chọn xong vài xấp vải và một bộ y phục mới cho Vãn Thư, thêm vải cho Chu Dịch Xuyên và Chu phụ.
“Đi thôi.” Chu mẫu gói đồ, ngoài.
“Còn mua gì nữa , nương?” Chu Dịch Xuyên hỏi.
“Không, giờ đưa Vãn Thư về thôi.”
“Ngồi vững nhé, nương tử, nương.” Hắn thấy hai yên mới giục xe.