Tuy nàng , trong lòng Chu Dịch Xuyên cũng dễ chịu đôi phần, nhưng nghĩ đến việc biểu hiện cho hồn, vẫn chút ủ rũ.
“Thôi , rửa rau xong chúng cùng về.”
Vừa nãy ngoài mấy ngọn bí, hai còn nhổ thêm mấy cây tiểu thanh thái, thấy ngọn trổ vài đoá hoa vàng, sợ để thêm vài ngày nữa sẽ già, ăn ngon mà còn tranh phân, nên thuận tay nhổ luôn.
Khi nàng mải chú ý bắt cá, quên mất rửa rau. Cũng may rửa khó, chỉ cần tráng sơ phần đất cát ở gốc lá, về nhà còn rửa .
“Để cùng với nàng.” Chu Dịch Xuyên đặt con cá bắt sang một bên, xổm xuống rửa rau cùng nàng.
Ban đầu cũng chẳng gì lạ, nhưng rửa nửa chừng, đám cá ban nãy xua từng đàn bơi trở về, tranh đớp những lá rau sâu ăn mà nàng lựa bỏ .
“nương tử … hoá lũ cá thích mấy lá hỏng .” Chu Dịch Xuyên chút kinh ngạc.
Mục Vãn Thư đầu, quả nhiên thấy đàn cá quây quanh mấy lá rau sâu tranh đớp. Ánh mắt nàng khẽ thoáng động, cúi xuống đôi tay , thấy vẫn còn chút quang mang trắng nhạt rò rỉ ngoài, lập tức hiểu .
Hạt Dẻ Nhỏ
Nàng mím môi, nhân lúc cá chen chúc bên mép nước liền thò tay vớt gọn một con cá lớn. Chu Dịch Xuyên cũng chậm trễ, lao xuống vớt thêm hai con.
Hai , đều mừng rỡ. Nàng lập tức ném thêm mấy lá rau sâu bỏ sang bên, chẳng bao lâu lũ cá xua chạy tụ về. Chu Dịch Xuyên nhanh tay vớt thêm hai ba con nữa, mới bước lên bờ, xỏ giày , xách cá chạy một mạch về nhà.
“nương tử chờ ở đây, về lấy lưới với thùng.”
“Được, phu quân mau.”
Nhà Chu gia cách đó xa, ở bờ sông là trông thấy, nàng ở đây đợi cũng chẳng hề gì.
Chẳng bao lâu, Chu Dịch Xuyên trở , tay cầm lưới và thùng, phía còn Chu mẫu, Chu phụ và hai tiểu hài tử lon ton chạy theo.
Chu mẫu thấy nhi tử xách mấy con cá béo mẫm về thì lấy lạ — thời buổi cá trơn trượt lắm, chẳng dễ bắt. Nghe con cá thích ăn lá rau thì liền nảy ý xem thử.
“Dịch Xuyên , cá thật dễ bắt thế ?” Chu mẫu bên sông làn nước phẳng lặng mà hỏi.
Vừa đầu thấy Mục Vãn Thư bên mép nước, liền nhíu mày:
“Vãn Thư, con xuống nước chứ? Nước lạnh, chạm dễ nhiễm hàn, để Dịch Xuyên xuống là .”
Nữ nhân thể hàn, vốn thể chạm lạnh.
Nghe , Chu Dịch Xuyên khẽ giật , ngoảnh đôi tay rửa rau của thê tử, lập tức chau mày, nắm tay nàng lòng bàn tay mà ủ ấm.
“nương tử, chạm nước nữa.”
Hắn trách bản mải nghĩ đến chuyện mất mặt, quên mất điều .
“Thưa nương, , nước lạnh, con chỉ rửa vài cọng rau thôi.” Nàng thấy hai lo lắng, bèn rút tay , mặt đỏ — Chu phụ,Chu mẫu đều ở đây, phu quân cũng chẳng tránh.
Trong lòng nàng vốn mạnh mẽ, loại sứ dễ vỡ. Lại nữa, sông lớn thường đông ấm hạ mát, tiết trời chạm chẳng khác gì nước thường.
Thấy nàng ngượng, Chu Dịch Xuyên gãi đầu, lão phu thê thì đưa mắt , thầm. Nghe nàng , Chu mẫu cùng nhi tử thử chạm nước, quả nhiên lạnh mới yên tâm.
“ cũng chớ nên chạm nhiều, việc xuống nước để Dịch Xuyên là .”
“Vâng, nương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tan-nuong-mang-theo-khong-gian-xung-hi-nha-tho-san/chuong-12.html.]
“nương tử, nương, hai cứ ném rau, vớt cá.” Chu Dịch Xuyên xắn tay áo, sẵn sàng xuống nước.
“Được.”
Chẳng bao lâu, mấy lá rau sâu ném xuống, cá kéo đến. Chu phụ trông hai tiểu hài tử , cho gần mép nước.
“Ôi chao, cá quả nhiên ưa rau nhà .” Chu mẫu đàn cá quây .
“Wow… nhiều cá quá!”
“Cha, kìa, cá ăn rau kìa.”
Hai tiểu tử mắt tròn xoe, vì sợ cá chạy nên khẽ.
“Ừ, nương các con giỏi thật, tối nay cá ăn .” Chu phụ véo má hai tiểu tử, cảm thấy tay mịn, nhân lúc lão bà để ý mà véo thêm cái nữa.
Chu mẫu và Mục Vãn Thư chia ném rau — một ném sớm, một ném muộn, để cá tản . Chu Dịch Xuyên động tác nhanh nhẹn, một nhát lưới là cả đám cá, đổ thùng tiếp tục.
Mấy lượt như , thùng đầy. Chu mẫu thấy lợi, lập tức chạy về vườn nhổ thêm một mớ tiểu thanh thái trổ hoa.
lạ , nàng ném xuống chỉ một con cá con tới, chẳng như ban nãy. Trong khi bên Mục Vãn Thư vẫn đông như cũ.
“Ơ? Cá còn kén chọn ném rau ?” Chu mẫu lá rau trong tay, về phía nàng dâu.
“Nương, rau của nương già, chắc cá thích. Đây, nương lấy rau non của con thử xem.” Mục Vãn Thư đưa mấy lá non sang.
Chu mẫu cầm lấy, thả xuống, quả nhiên kéo vài con cá lớn.
“Cá , đúng làkén chọn.” Chu mẫu .
“Vâng, cá tinh lắm.” Nàng thuận miệng đáp, trong lòng âm thầm thở phào.
Chu mẫu đưa mắt nàng, ánh mắt càng thêm hiền từ. Thực lúc đầu, nàng cũng dùng rau già từ tay Mục Vãn Thư đưa, cá vẫn tới ăn. khi dùng rau qua tay nàng, cá chẳng mặn mà.
Nghĩ tới đây, Chu mẫu tin chắc nàng dâu phúc khí. Chỉ là việc , bà quyết định sẽ ngoài.
Phúc khí là chuyện , nhưng lộ chắc . Người đời tâm tư khó lường, một khi nàng dâu là “phúc tinh”, ai gặp chuyện cũng kéo tới cầu phúc, lúc đó liệu thể giúp hết? Giúp thì e mệt , giúp thì miệng đời khó tránh.
Hơn nữa, phúc khí hao tổn thể , cũng rõ. Tức phụ của bà vốn mệnh khổ, bà nỡ để nó chịu thêm khổ?
“Lão đại, Vãn Thư khéo hiểu lòng như , con đối xử với nó, ?”
“Đương nhiên, nương tử của con thương thì còn thương ai?” Chu Dịch Xuyên đáp ngay, liếc sang nàng dâu nhỏ bé của , nở nụ ngượng ngùng.
“Ừ, mới .” Chu mẫu gật đầu, liếc hình gầy yếu của tức phụ, trong mắt thoáng lo lắng.
“Đủ , về thôi.” Bà nghĩ, về tìm dịp khuyên nàng ít dùng thứ “phúc khí” , sức khoẻ mới là trọng yếu.