“Tìm ư? Tìm cái gì?”
Lý Chính tiếng hô từ xa, kịp thấy rõ đám trẻ mang về cái gì, vội vàng hỏi . Đến khi rõ bóng chạy ào tới, trong mắt ông thoáng kinh ngạc, lập tức vỡ òa mừng rỡ.
“Các ngươi thật sự tìm ?! Các ngươi quả nhiên tìm !”
Thấy từng , từng đều hớn hở, lưng còn vác theo bao tải, mắt ông ánh lên vui sướng, vội vàng bước nhanh đến nghênh đón.
Hạt Dẻ Nhỏ
“ , tìm đó, Lý Chính thúc.”
Hứa Sơn Hằng chạy ở hàng đầu, quá nhanh nên kịp dừng, bổ nhào một cái ôm chặt lấy Lý Chính, khiến ông ngã nhào xuống đất.
Rồi hớn hở bò dậy, tháo bao tải lưng xuống, bày mặt:
“Thúc xem, đây là do phu thê Dịch Xuyên – Vãn Thư dẫn chúng tìm . Nơi đó hẳn là chỗ tiền nhân từng cất giữ lương thảo, trong còn nước nữa!”
“, chúng múc đầy cả bầu .” Hứa Linh Nhi nối gót ca ca, giơ cao bầu nước đầy tràn trong tay.
Những phía cũng lượt kéo đến, xếp cả đống thóc gạo cùng bầu nước mặt .
“Lý Chính thúc.” phu thê Mục Vãn Thư, Chu Dịch Xuyên ở hàng cuối, cũng chắp tay chào.
Lý Chính mấy bao lương thực, cẩn trọng thò tay bốc một nắm, ngắm nghía kỹ lưỡng, liên tục gật đầu. Quay sang tộc nhân đang mừng rỡ, ông vui mừng vô hạn, vỗ mạnh vai Chu Dịch Xuyên:
“Hảo hảo, thật tệ.”
Lời cảm tạ vốn khó mà hết, phu thê trẻ suốt dọc đường giúp đỡ quá nhiều, ơn nghĩa chẳng thể dùng mấy câu khách sáo để gói gọn. Phải lấy hành động, lấy tấm lòng mà đáp mới xứng.
Chu Dịch Xuyên nhẹ:
“Mau đem lương thảo sắp xếp thỏa, tối nay chúng thể ăn một bữa no nê .”
“Được, thành.”
“lão bà, mau đem nước chia cho , mỗi đều phần, công bằng mới .” Lý Chính đầu dặn dò.
“Vâng, lắm.”
Nhìn ai nấy mặt rạng rỡ, hạnh phúc chan chứa, phu thê Mục Vãn Thư cũng cảm thấy trong lòng lấp đầy, ngập tràn niềm vui ấm áp.
“Thật .”
“Ừ, thật sự quá .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tan-nuong-mang-theo-khong-gian-xung-hi-nha-tho-san/chuong-109.html.]
Có thêm lương thực , khí thế Chu thị tộc nhân càng thêm vững vàng, tốc độ hành trình cũng nhanh hơn nhiều.
Song, những gì chờ họ phía , khiến niềm ấm áp nhen nhóm lập tức lạnh lẽo.
Sau khi tìm lương thực, nghỉ một bữa, ăn no đủ tiếp tục lên đường.
Đi liền ba bốn ngày, bọn họ mới thoát khỏi dãy núi trùng điệp, đặt chân đến vùng đất bằng phẳng.
Lúc , họ tiến địa giới phương Nam. Muốn qua phía Đông, tất men theo đường phía Nam.
Ban đầu còn tưởng địa thế phương Nam tương đối bằng phẳng, tin dữ gì, chắc hẳn sẽ còn thành trấn đông đúc.
Nào ngờ, thành trấn thì vẫn , nhưng tất cả đều là thành trấn trống rỗng.
Phải , đây là thành trấn lớn, khác hẳn mấy thôn nhỏ. Một thành trấn thể dung nạp mấy chục, thậm chí hàng trăm thôn làng.
Ấy mà giờ đây, trong trấn chẳng thấy lấy một cư dân bản xứ.
Chỉ còn thưa thớt vài đội ngũ chạy nạn chen chúc.
Cảnh tượng quái dị khiến lạnh sống lưng.
Giờ phút , đoàn Chu thị cổng thành, lặng lẽ trong.
Bên trong, cảnh hoang tàn bày : phố xá ngổn ngang, nhiều vật dụng gió quật nghiêng ngả. Khắp nơi mạng nhện giăng, hiển nhiên bỏ hoang lâu.
Từ cách bài trí, thể thấy nơi lâu vẫn còn là thành trấn phồn hoa.
Thế nhưng, chỉ trong chốc lát biến thành đổ nát tiêu điều.
“Lý Chính thúc…” Tộc nhân trong đoàn vô thức đưa mắt về phía ông.
Lý Chính trầm giọng, xoay Chu Dịch Xuyên:
“Dịch Xuyên.”