Xuyên Thành Quả Phụ : Được Thợ Săn Hung Danh Mua Về Làm Vợ - Chương 83: Mỹ Ngọc bị xử tử – Phải tìm một chỗ dựa vững chắc hơn cả phủ thân vương

Cập nhật lúc: 2025-09-01 16:42:03
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thành vương mắng chửi, nguyền rủa mà dám chống chế nửa lời, chỉ cúi đầu nhận hết chỉ trích, để mặc linh hầu lão phu nhân trút giận lên đầu .

Thành Càn và Thành Dật thấy phụ đối xử như , hai mắt đỏ hoe, cố gắng kìm nén lắm mới xông lên chắn mặt phụ .

Kim Mãn Ngân bên, lặng lẽ , trong lòng hiểu rõ: dù là quyền quý tột đỉnh, một vạn , thì cũng thể nấy, cũng chịu trách nhiệm, trả giá cho những việc gây .

Mèo Dịch Truyện

Vệ phu nhân, mẫu của Vệ Nghĩa Trung, cúi , dịu dàng đỡ lấy linh hầu lão phu nhân, nhẹ giọng an ủi:

“Lão phu nhân bớt giận, bảo trọng thể, linh hầu lão gia và tiểu hầu gia nơi suối vàng còn trông cậy bà hương khói cầu phúc cho họ, để họ an siêu thoát, sang kiếp hưởng phú quý.”

Linh hầu lão phu nhân an ủi, bèn thu nét oán hận, chống gậy, hít sâu mấy , đè nén cơn giận nơi ngực.

Bà trừng mắt Thành vương:

“Thành vương, lão tự đến đây, nữ nhi yêu quý của ngươi, cần lão đích đến thỉnh ?”

Thành vương đáp :

“Không cần phiền lão phu nhân, sẽ đưa nó ngay, phiền chờ trong chốc lát.”

Linh hầu lão phu nhân lạnh nhạt :

“Chờ cũng . Vậy ngươi , ngươi định xử trí nữ nhi thế nào? Một đao đ.â.m bụng, một đao cắt cổ, dùng bạch lăng thắt cổ, tạ với linh hầu phủ thì cứ đem nữ nhi lăng trì mà tế?”

lúc đó, tiếng vang lên:

“Thông gia, thông gia! Mỹ Ngọc còn nhỏ dại, cầu mở lượng hải hà, để con chịu chết!”

Thành vương phi vốn đang mê man giường, con sắp xử tử thì gạt hết thể diện, bất chấp ngăn cản của , chạy lóc cầu xin linh hầu lão phu nhân thương tình, xin c.h.ế.t con.

Linh hầu lão phu nhân còn lên tiếng, Thành vương giận dữ kéo vương phi , quát:

“Bà còn loạn gì nữa! Thành Dư, đưa mẫu ngươi trở phòng!”

Vương phi gạt tay ông , :

“Ta loạn, chỉ nữ nhi chết! Nó thành như ngày nay, chẳng vì từ nhỏ bỏ kinh thành, ai che chở, buộc học cách tàn nhẫn mới sống đó ? Nó sai là thật, tội dung thứ cũng đúng, hoàng thượng một mạng đền một mạng, nguyện dùng mạng đổi mạng nó, chẳng lẽ thể ?”

Thành vương lạnh lùng đáp:

“Không thể! Con dạy là của cha. Hoàng thượng chỉ dụ, Mỹ Ngọc tàn độc, mưu sát phu quân, hại bà bà, bổn vương đích xử tử, lấy đó tạ tội với khuất. Không chuyện mẫu chịu c.h.ế.t con, ai chịu.”

Ông khoát tay, lệnh:

“Thành Dư, đưa mẫu ngươi về phòng!”

Thành Dật bước tới giữ lấy vương phi, khuyên nhủ:

“Mẫu , về phòng thôi…”

Vương phi vẫn níu lấy linh hầu lão phu nhân, tha thiết cầu xin:

“Xin thông gia, xin thương xót, cứu lấy nữ nhi ! Nếu cần c.h.ế.t đền mạng, nguyện c.h.ế.t nó, nguyện chết!”

Linh hầu lão phu nhân chống gậy, lên khỏi xe lăn, chậm rãi bước tới mặt vương phi, lạnh lùng :

“Vương phi cứu nữ nhi, cũng . Hãy để hai con trai ngươi c.h.ế.t cho nó !”

Vương phi thì sợ hãi đến mức thụt lùi mấy bước, lắc đầu liên tục, nên lời.

Thành vương nhịn , sải bước lên, c.h.é.m mạnh cổ vương phi, khiến bà hôn mê, Thành Dật dìu .

lúc đó, Mỹ Ngọc áp giải tới, tiều tụy, sợ hãi, đầu tóc rối bời, mất hết dáng vẻ xưa.

Bị đẩy quỳ xuống mặt linh hầu lão phu nhân, bà cầm gậy gõ lên đầu nàng:

“Đồ ác phụ, độc phụ!”

Máu trán Mỹ Ngọc chảy xuống mặt, nàng lớn, tựa như ác quỷ từ địa ngục chui lên:

“Ta là độc phụ, thì ? Năm xưa chẳng chính các ngươi tham vinh hoa quyền thế, cầu cưới về phủ linh hầu, mong dựa nhà phú quý? Các ngươi sinh cháu, chống giữ cửa nhà cho các ngươi, kết cục thế nào?”

“Chẳng là các ngươi tự gieo gió gặt bão, tự khổ thôi! Ta thừa nhận, đúng là hạ độc g.i.ế.c phu, cũng chính sai đánh gãy chân ngươi! Đó là báo ứng cho lòng tham của các ngươi!”

Linh hầu lão phu nhân tức đến run rẩy, kịp đáp thì Kim Mãn Ngân nhịn nổi, tiến lên tát mặt Mỹ Ngọc một cái:

“Ngươi chịu nhận tội, c.h.ế.t trong tay phụ ngươi, chính là khi quân, là tội tru di cả nhà. Ngươi c.h.ế.t còn để phụ ngươi giữ đầu, giữ danh dự, giữ đường sống cho ngươi, ngươi hiểu ?”

Mỹ Ngọc nghiến răng nàng, định vùng lên thì Kim Mãn Ngân tát tiếp một cái:

“Một cái , một cái cho con ! Nếu ngươi dám tự vẫn, để vương chinh hạ thủ, thì sẽ khiến ngươi c.h.ế.t nhắm mắt!”

Mỹ Ngọc trừng mắt, hận sợ. lúc đó, Bạc Ngôn Sơn tiến lên, tung một cước đạp thẳng bụng nàng, đá tới chân Thành vương:

“Thành vương, động thủ !”

Thành vương run rẩy rút đao, đưa mũi đao chĩa thẳng nữ nhi. Đao , hoàng thượng cảnh cáo, nhắc nhở ông, một đao , kết thúc ân oán, nếu thì cả nhà đều sẽ chịu tội.

Mỹ Ngọc ngước mắt thẳng Bạc Ngôn Sơn:

“Bạc Ngôn Sơn, chỉ hỏi ngươi một câu…”

Bạc Ngôn Sơn lạnh nhạt:

“Ta gì để với chết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-qua-phu-duoc-tho-san-hung-danh-mua-ve-lam-vo/chuong-83-my-ngoc-bi-xu-tu-phai-tim-mot-cho-dua-vung-chac-hon-ca-phu-than-vuong.html.]

Mỹ Ngọc như gãy cánh, ngây ngẩn về phía Kim Mãn Ngân và Bạc Ngôn Sơn, bỗng nhận , dù năm xưa nàng bỏ tất cả theo họ, họ cũng chẳng cần nàng. Tình cảm bao năm chỉ là một nàng si tình tự khổ, còn oán trời trách , cuối cùng chỉ là uổng phí.

Nàng sang Thành vương, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào:

“Cha, xin cha…”

Nói đoạn, chờ phụ động thủ, tự lao thẳng lưỡi đao. Đao tay Thành vương xuyên thẳng bụng nữ nhi, m.á.u đỏ thẫm chảy loang đất. Mỹ Ngọc mở to đôi mắt, kêu nổi thành tiếng, hình ngã xuống, c.h.ế.t ngay mặt cha và trưởng.

Thành vương rút đao, nàng ngã xuống đất, đôi mắt mở trừng trừng, m.á.u đọng trong mắt, c.h.ế.t nhắm mắt.

Kim Mãn Ngân đầu tận mắt thấy một chết, thể run rẩy, mặt cắt còn giọt máu, chẳng nỡ thêm.

Bạc Ngôn Sơn đưa tay kéo nàng lòng, vỗ về che chở, cho nàng cảnh tượng .

Linh hầu lão phu nhân dựa gậy, trở xe lăn, hầu bên :

“Đem xác tức phụ về, sẽ đích an táng.”

Thành vương run run cất tiếng:

“Lão phu nhân…”

Bà lạnh lùng đáp:

“Hoàng thượng hạ chỉ, bắt ngươi tự tay xử tử nữ nhi ác độc. hề từ nay trở nàng còn là nhà linh hầu phủ. Nàng từng là tức phụ , bái đường nhập phủ, dù tội thì cũng là việc của , xác nàng do xử lý. Ngươi phép nhúng tay!”

“Gái xuất giá như bát nước đổ . Nàng chết, nàng vẫn là dâu , là bà bà nàng, quyền chôn cất, xử trí.”

Nói đoạn, bà lưng , để khiêng t.h.i t.h.ể Mỹ Ngọc theo.

Thành vương còn lý do giữ , đành ngậm ngùi linh hầu lão phu nhân cùng tùy tùng đưa t.h.i t.h.ể Mỹ Ngọc rời phủ.

Bạc Ngôn Sơn dìu Kim Mãn Ngân cũng toan rời , Thành vương cất tiếng gọi:

“Bạc Ngôn Sơn, Mỹ Ngọc gây họa, khiến ngươi mất con, là của Thành gia. Sau điều gì cần, cứ đến tìm, Thành phủ nhất định sẽ từ chối.”

Bạc Ngôn Sơn lạnh nhạt đáp:

“Thành phủ quyền cao chức trọng, hạng dân đen chúng dám trèo cao. Sau nếu gặp đường, cứ coi như xa lạ, cần quen , giữa chúng còn bất cứ ân tình gì.”

Nói , hai dắt tay rời khỏi phủ, mặc Thành vương ôm đao, run rẩy, mùi m.á.u tươi quẩn quanh mũi.

“Phụ …”

“Xoảng!”

Thanh đao trong tay Thành vương rơi xuống đất, ông kiệt sức, ngã khuỵu, Thành Càn đỡ lấy mới gục hẳn.

Linh hầu lão phu nhân vì cái c.h.ế.t của Mỹ Ngọc mà hết hận, trái càng thêm căm phẫn. Bà cố ý để các phu nhân khác tiễn , tự dẫn tùy tùng đưa t.h.i t.h.ể Mỹ Ngọc phố, gõ mõ lớn tiếng rao:

“Đây là nữ nhi ác độc của Thành phủ, g.i.ế.c chồng, hại bà bà, chính cha xử tử, hãy đây!”

Khắp phố phường kinh thành, từ hàng quán tới dân thường, đều xôn xao bàn tán, dõi theo đoàn đưa xác Mỹ Ngọc rêu rao khắp nơi.

Chưa tới một canh giờ mà khắp thành đều rõ chuyện, còn ai nhắc đến Thành vương như hùng hộ quốc, mà chỉ còn tiếng muôn đời vì nuôi dạy ác nữ, dung túng cái ác.

Bạc Ngôn Sơn và Kim Mãn Ngân trở về tiểu viện trong phủ Quốc công, dùng thuốc, ăn cơm xong, Kim Mãn Ngân Bạc Ngôn Sơn hồi lâu, bèn hỏi:

“Cửu nương và nhiều công tử ở kinh thành giao tình, khi ăn chọn phủ vương chỗ dựa?”

Bạc Ngôn Sơn ngạc nhiên:

“Bởi vì Cửu nương lên kinh mở hiệu, gặp đúng Thành vương thế tử, nên lấy họ chỗ dựa. Hàng năm chỉ cần kính biếu chút ít, cũng chẳng lên kinh thành, chỉ Cửu nương với phu quân nàng cùng mấy từng theo ngoài chiến trường giúp, cũng nghĩ tới chuyện gì lớn.”

Kim Mãn Ngân mỉm , ánh mắt phức tạp:

“Thì là thế. Nay trở mặt với phủ vương, còn đòi công bằng, ắt tìm một chỗ dựa khác, thấy ?”

Bạc Ngôn Sơn trầm ngâm:

“Có thể buôn bán nhỏ , ít kiếm lời , dựa ai cả, cũng yên .”

Kim Mãn Ngân lắc đầu, nở nụ nhạt:

“Chàng nghĩ đơn giản quá . Việc ăn của chúng , giá cả sản vật đều khác thường, chỗ dựa, sớm muộn sẽ đè ép.

Hơn nữa, nay tuyệt tình với Thành phủ, bề ngoài còn giữ chút thể diện, nhưng nếu họ trở mặt, cũng khó bề giữ .”

“Muốn yên ăn, tìm chỗ dựa vững chắc, mà chỗ dựa , vượt Thành phủ, để họ dám động đến nữa.”

Bạc Ngôn Sơn nhíu mày:

“Nàng dựa phủ Quốc công?”

Kim Mãn Ngân khẽ lắc đầu:

“Không, Quốc công phủ.”

Bạc Ngôn Sơn trầm giọng:

“Vậy là ai?”

Kim Mãn Ngân đáp rành rọt:

“Là Thái tử điện hạ, sẽ trở thành thiên tử tương lai!”

Loading...