“Chịu nhịn?” Kim Mãn Ngân né tránh bàn tay của Mỹ Ngọc quận chúa, lập tức bưng hết các món ăn bàn đặt khay, lưu chút thể diện nào, trực tiếp cất lời:
“Mỹ Ngọc quận chúa, ngài phận tôn quý, mặc gấm lụa là, cài trâm vàng ngọc, dùng của ngon vật lạ.
Nơi hàn vi sơn dã như nhà , dẫu dốc lòng bày biện món ăn, cũng xứng với tôn quý của quận chúa như lời nha của ngài .
Để khỏi ngài phiền lòng, xin phép thu các món . Khi nào ngài hồi trấn, hồi huyện, tự nhiên sẽ sơn hào hải vị đón tiếp.”
Mỹ Ngọc quận chúa mặt mày khó coi, dù phận cao quý cũng thể tranh cướp món ăn Kim Mãn Ngân thu về.
Nàng càng thể đánh , bao nỗi tức giận chỉ đành nuốt lòng, bật dậy, bất ngờ vung tay tát mạnh lên mặt Quan Song Nhi:
“Ngươi là nha , tại kinh thành chiều chuộng cũng đành, ngoài mà vẫn thu , năng . Ngươi tưởng là quận chúa ? Còn mau quỳ xuống, dập đầu tạ với Bạc nương tử!”
Kim Mãn Ngân dừng , sang Mỹ Ngọc quận chúa, thấy nàng tức đến đỏ cả mặt, dáng vẻ lồng lộn như kẻ mất kiểm soát.
Nàng nghĩ, xuất tôn quý thì , cốt cách vẫn chẳng khác những kẻ ưa giả tạo.
Quan Song Nhi tát tới choáng váng, liếc chủ tử, vội vàng quỳ phịch xuống mặt Kim Mãn Ngân, gõ đầu liên tiếp, nghẹn ngào:
“Bạc nương tử, là nô tỳ sai, nô tỳ nên lỗ mãng, nên hỗn xược, mong nương tử đại nhân đại lượng tha thứ cho nô tỳ.”
Kim Mãn Ngân nhạt, tránh khỏi cái dập đầu , điềm tĩnh đáp:
“Ngươi nên tạ với quận chúa nhà ngươi mới , bởi ngươi là bên cạnh nàng, hành vi của ngươi cũng là mặt mũi của quận chúa.
Ta chỉ là khách, quản nổi chủ tớ các ngươi, cứ về mà xử lý với .”
Một đóng vai thiện, một đóng vai ác, chỉ mong dồn nàng thế yếu, đáng tiếc, Mỹ Ngọc quận chúa tính toán sai .
Quan Song Nhi liếc sang chủ tử, chờ chỉ thị. Chưa kịp nhận gì, Kim Mãn Ngân bưng khay rời khỏi, còn đầu nhã nhặn mà lạnh lùng:
“Chuyện chủ tớ hai , tiện can thiệp, các vị cứ tự nhiên.”
Mỹ Ngọc quận chúa vội lên tiếng:
“Kim tẩu tử, xin hãy ở …”
Kim Mãn Ngân để nàng hết câu, chỉ lễ phép đáp:
“Quận chúa tôn quý, dám nhận tẩu tử, Bạc Ngôn Sơn cũng dám nhận đại ca. Xin cứ gọi một tiếng Bạc nương tử là phép hơn.”
Nói xong, nàng ngoái , ung dung về bếp.
Mỹ Ngọc quận chúa nén giận, đá mạnh Quan Song Nhi, nghiến răng mắng nhỏ:
“Ngươi thật điều, còn bày trò mặt ai? Mau nghĩ cách khiến Bạc Ngôn Sơn mang cơm tới cho , nếu , sẽ xử ngươi !”
Quan Song Nhi trong lòng tức tối, nhưng ngoài mặt chỉ đành đáp , rối rít nghĩ kế.
Kim Mãn Ngân đặt khay đồ ăn xuống bàn bếp, thấy Bạc Ngôn Sơn lao tới, sắc mặt u ám:
“Nàng kiếm chuyện với nàng ?”
Kim Mãn Ngân lắc đầu, bình thản :
“Cũng hẳn, chỉ là chốn quê nghèo, món ăn đạm bạc chẳng hợp khẩu vị thôi.”
Mèo Dịch Truyện
Bạc Ngôn Sơn thế, liền định gót ngoài:
“Ta đuổi nàng về cho …”
Kim Mãn Ngân nhanh tay giữ :
“Ăn cơm . Chỉ cần nàng còn giữ tự tôn quận chúa, lát nữa tự khắc sẽ bỏ . Chuyện ăn còn cần dựa thế lực phủ vương, lúc thể trở mặt. Để nghĩ cách vẹn , đắc tội quận chúa, khiến nàng tự khó mà lui.”
Bạc Ngôn Sơn thấy thê tử tổn thương, lúc mới yên lòng, dỗ dành:
“Chỉ cần nàng an , việc đều gánh. Nếu nàng tự trọng thì chẳng đường xa dặm thẳm tìm gì.”
“Được , , cùng ăn .”
Bạc Ngôn Sơn khuôn mặt thanh tú của thê tử, mềm lòng, chăm chút gắp từng đũa cho nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-qua-phu-duoc-tho-san-hung-danh-mua-ve-lam-vo/chuong-69-ta-chi-dong-long-vi-the-tu-nguoi-khac-deu-la-pham-tuc.html.]
Biết nàng kén ăn, chỉ thích rau củ tươi, ít dùng mỡ thịt, món nào hợp miệng đều ghi nhớ, dồn hết tâm tư việc nhỏ nhặt .
Hắn chỉ mong đời thể nuông chiều nàng như cành vàng lá ngọc, dù nàng từng ở , kiếp thê tử , thì thứ nhất cũng đều dâng cho nàng.
Ăn xong, Kim Mãn Ngân kiểm tra công việc trong xưởng, cùng bận rộn đến chiều muộn.
Khi dọn dẹp xong, nàng cùng Kim Minh Châu sân, ngó quanh thấy bóng dáng Mỹ Ngọc quận chúa , cũng thấy xe ngựa hộ vệ, nàng rời , liền mừng rỡ gọi lớn:
“Minh Châu, tối nay chúng nấu nhiều một chút nhé.”
Kim Minh Châu hớn hở đáp:
“Vâng ạ, tỷ tỷ, hái thêm rau về nấu canh.”
Hai loay hoay nấu nướng, chờ khi cơm nước xong xuôi thì Bạc Ngôn Sơn cũng trở về.
Kim Mãn Ngân hỏi:
“Chàng tiễn quận chúa về ?”
Bạc Ngôn Sơn giấu giếm:
“Ta đuổi nàng , ai dè nàng mặt dày chẳng chịu về, cứ khăng khăng bắt tiễn đến trấn mới chịu.
Nàng còn cố ý xe ngựa, cứ bộ bên cạnh mãi, đến lúc về tới trấn, sắc trời tối, mới trở về .”
Kim Mãn Ngân khẽ , trêu ghẹo:
“Quận chúa dung mạo xuất chúng, gia thế hiển hách, chẳng tiếc công danh tới tìm tận cửa, động lòng ?”
Bạc Ngôn Sơn trợn mắt, cánh tay vững chãi choàng lấy eo nàng kéo sát lòng:
“Ta thê tử , còn cần ai khác?
Người ngoài chỉ là đất cát, trong lòng chỉ nàng.”
Kim Mãn Ngân nép sát n.g.ự.c chồng, khúc khích:
“Chàng thê tử, động lòng với nàng ?”
Bạc Ngôn Sơn cúi đầu, cắn nhẹ lên môi nàng, thẳng thắn:
“Gặp nàng chẳng ưa, chỉ đuổi . Gặp nàng, chỉ ôm lên giường.”
Ý tứ quá rõ ràng, tâm lẫn đều chỉ hướng về nàng mà thôi.
Kim Mãn Ngân nhẹ, chuyển đề tài:
“Miễn quận chúa giận, cản trở việc ăn là . Ăn cơm thôi.”
Bạc Ngôn Sơn lưu luyến rời nàng, nhưng nàng nhéo một cái, đành ngoan ngoãn buông .
Hắn còn hứa chắc nịch:
“Dù thế nào, che chở cho nàng. Quận chúa gây sự, sẽ đánh lên tận phủ, sợ ai hết!”
Kim Mãn Ngân bật :
“Chàng cứ mạnh miệng , chỉ cần giữ lời, yên tâm.”
Bạc Ngôn Sơn nàng tươi, trong lòng thầm nghĩ nếu thể, sẽ đem nàng giấu tận xương tủy, để ai dòm ngó.
Bữa tối trôi qua yên bình. Sau đó, tự tay nấu nước nóng cho nàng tắm rửa.
Nàng khỏi nhà tắm, liền bế bổng lên, kịp thở ôm về phòng.
lúc , ngoài cửa vang lên tiếng gõ dồn dập.
Bạc Ngôn Sơn nhíu mày, nét mặt nghiêm , nhưng vẫn nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, khoác thêm áo mở cửa.
Cửa mở, thấy Mỹ Ngọc quận chúa và Quan Song Nhi lấm lem bụi đường đó. Mỹ Ngọc quận chúa cất giọng đầy mong chờ:
“Ngôn Sơn đại ca, từ kinh thành tới, đại ca nổi giận, sai đuổi hết hộ vệ, chỉ còn Song Nhi cùng .
Hiện giờ bạc tiền, chỗ ở, cũng xe ngựa. Muội chỉ xin đại ca thu lưu một đêm, sáng mai hãy tiễn về kinh thành!”