Xuyên Thành Quả Phụ : Được Thợ Săn Hung Danh Mua Về Làm Vợ - Chương 56: Đại Trượng Phu Có Thể Uốn Có Thể Duỗi, Nắm Tay Thê Tử Vả Vào Mặt Chính Mình

Cập nhật lúc: 2025-09-01 16:41:15
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bạc Ngôn Sơn buông lời nghiêm khắc, cảnh cáo thẳng thừng khiến những kẻ lòng mưu mô trong làng lập tức dập tắt tâm tư, còn ai dám thẳng mắt .

Một dân làng chất phác vội vàng mở miệng bảo đảm:

“Bạc Ngôn Sơn, ngươi cứ yên tâm. Bọn tuy nghèo, nhưng đều là sống lương tâm, tuyệt đối những chuyện thất đức như ngươi .”

Ngôn Sơn, năm ngoái với nương tử nhà nhờ ngươi cho bán ít hương cao, lời hơn một lượng bạc, cả nhà lớn bé mới y phục mới, ăn tết no đủ. Bọn còn mong tiếp tục hợp tác ăn với ngươi và Bạc nương tử, thể ‘ăn cơm nhà, đập bát nhà’ như thế?”

“Phải , Ngôn Sơn, ngươi ăn càng lớn, càng thể dùng tới bọn . Ai mà chẳng mong ngày như Phú thẩm, đến nhà ngươi , một tháng hai lượng bạc, cả năm hai mươi bốn lượng, hơn cả cày cả năm ngoài đồng.”

Quả thực, quanh năm quần quật ngoài ruộng, trừ ăn mặc, một năm vắt kiệt sức cũng chẳng tích cóp nổi hai mươi bốn lượng bạc như Phú thị ở nhà họ Bạc.

Huống chi Phú thị từng , nhà Bạc Ngôn Sơn mở rộng việc ăn, sẽ còn cần thuê thêm nữa. So với dãi nắng dầm mưa, nhà giúp việc, lãnh tiền chắc chắn vẫn hơn.

Bạc Ngôn Sơn dân làng , sát khí dần tan:

“Các vị hương cứ an tâm, nhà việc nhiều, tìm , nhất định ưu tiên trong làng .”

Lời dứt, ai nấy thở phào, phấn khởi nâng chén:

“Ngôn Sơn, mời ngươi một chén…”

“Ngôn Sơn, uống cùng một chén…”

Bạc Ngôn Sơn bưng lên bát rượu lớn, hào sảng cùng các hán tử uống cạn.

Rượu qua chén , chuyện trò rôm rả, ai nấy vui vẻ hưởng hỷ tiệc.

Từ giữa trưa đến tận chiều, ai cũng ăn uống no nê, bà con thu xếp về nhà, các phụ nhân cũng giúp thu dọn mâm bát, trả đồ mượn, gói phần thức ăn thừa mang về cho trẻ nhỏ.

Khi sân vắng dần, Tiêu Cửu nương trao cho Bạc Ngôn Sơn một hộp gỗ nhỏ:

“Đây là lễ thành của dành cho ngươi.”

Bạc Ngôn Sơn mở hộp, bên trong là một đôi vòng vàng nặng trĩu. Chàng lập tức đậy nắp, trả :

“ Tiêu Cửu nương, vật quá quý, ngươi ăn vất vả, cần khách khí đến .”

Tiêu Cửu nương xua tay, đẩy trả:

“Là tặng cho Bạc nương tử của ngươi, cho ngươi. Đừng tự ý nàng nhận đồ.”

Nàng thừa hiểu, Kim mãn Ngân là một kho báu lớn, hôm nay y chính tay Bạc nương tử điểm trang, cài cho trâm hoa do nàng tự , dịu dàng mà rạng rỡ như gấm, tâm tình càng thêm mến phục.

Bạc Ngôn Sơn giữ chặt hộp, chậm rãi gật đầu:

“Vậy đa tạ , nàng nhận lấy, hôm khác sẽ mời ngươi uống rượu.”

Tiêu Cửu nương lườm một cái, hạ giọng trêu:

“Vòng vàng quý thật, nhưng chẳng quý bằng hộ tịch nàng . Ngươi lắm, từ đầu nghĩ đường lui cho thê tử, sắp đặt đấy, hỏi thật, ngươi nàng Kim mãn Ngân của Lưu gia từ đầu, cố ý sắp xếp để đổi mua đúng ?”

Bạc Ngôn Sơn sẵng giọng:

“Ngươi lắm lời như thế, mở quán buôn bán mà kể chuyện thì hợp hơn.”

Mèo Dịch Truyện

Tiêu Cửu nương bật , móc từ tay áo hộ tịch mới, đập n.g.ự.c Bạc Ngôn Sơn:

“Ngươi tưởng chỉ thông minh chắc? Kim mãn Ngân nhà ngươi cũng chủ ý đấy. À, Lưu gia cũng đuổi nàng , chuẩn đêm nay ngươi còn đối mặt với hai vị ‘Kim mãn Ngân’ trong nhà!”

Nói , nàng nghênh ngang rời , thèm đầu.

Bạc Ngôn Sơn định nhà, ngoài cổng tiếng gọi:

“Ngôn Sơn, mang trả ngươi năm mươi lượng bạc đây!”

Là Lưu lão hán, cẩn thận ngoài cổng, dám .

Vừa lúc , Kim mãn Ngân từ phòng trong bước , gọi lớn:

“Bạc Ngôn Sơn!”

lập tức đáp:

“Nương tử, chuyện gì ?”

Kim mãn Ngân nhanh đến cạnh , nhỏ giọng:

“Lưu gia dâu Kim mãn Ngân, thật đáng thương, cùng đồng danh, coi như duyên. Chàng thể mua nàng ?”

Bạc Ngôn Sơn trầm mặt:

“Mua về gì? Ta chỉ cần một thê tử là đủ.”

Kim mãn Ngân kiên định:

“Nàng đáng thương, phận long đong, gặp coi như duyên. Ta giúp nàng một phen, cũng là giúp chính …”

“Nàng rời bỏ ?”

“Ta chỉ về nhà.”

“Không đời nào!”

“Được, tranh luận nữa,” Kim mãn Ngân lách khỏi tay , nhẹ giọng:

“Chàng mua nàng , chúng chuyện rõ ràng.”

Bạc Ngôn Sơn giận dữ, song vẫn nhịn, bực bội sang Lưu lão hán:

“Ngươi bán nàng dâu cho bao nhiêu bạc, trả gấp đôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-qua-phu-duoc-tho-san-hung-danh-mua-ve-lam-vo/chuong-56-dai-truong-phu-co-the-uon-co-the-duoi-nam-tay-the-tu-va-vao-mat-chinh-minh.html.]

Lưu lão hán kinh ngạc:

“Ngươi mua luôn cả hai Kim mãn Ngân, định cưới cả hai ?”

Bạc Ngôn Sơn sầm mặt:

“Ta chỉ một thê tử. Nàng mua giúp , thuận ý. Đây, mười lượng bạc, từ nay Lưu gia còn quan hệ gì với nàng nữa.

Nếu lão bà tử còn dám gây chuyện, chỉ gãy một chân .”

Lưu lão hán ôm bạc, run rẩy:

“Phải, , quản chặt, để bà gây hoạ nữa…”

Cổng đóng “rầm” một tiếng, Lưu lão hán hoảng hốt, suýt ngã ngay ngưỡng cửa.

Bạc Ngôn Sơn mặt lạnh như băng, thẳng nhà, tới cửa phòng, bế bổng Kim mãn Ngân lên vai.

Kim mãn Ngân giật , vội vã đ.ấ.m lưng :

“Chàng , mau thả xuống!”

Bạc Ngôn Sơn tay giữ lấy chân nàng, một tay vỗ m.ô.n.g nàng, giọng khàn khàn:

“Hôm nay là ngày đại hỷ của chúng , nàng hứa với , chờ nhà cửa xây xong, thành sẽ cùng viên phòng!”

Kim mãn Ngân vùng vẫy thoát, khiêng phòng ngủ.

Nàng dâu Kim mãn Ngân của Lưu gia thấy liền hoảng sợ, lập tức quỳ sụp xuống đất, lóc cầu xin:

“Bạc Ngôn Sơn, ngài đừng đánh nàng , đánh thì đánh ! Nàng lắm, từng đối xử tệ với ai…”

Kim mãn Ngân đang bế vai cũng lên tiếng:

“Bạc Ngôn Sơn, cả, đừng loạn nữa, mau thả xuống!”

Bạc Ngôn Sơn chững , thẳng nàng, hỏi chắc:

“Nàng thực sự bỏ ?”

Kim mãn Ngân nghiến răng:

“Nếu hận cả đời, thì thả xuống!”

Chàng xong, rốt cuộc cũng thả nàng xuống.

Lưu gia Kim mãn Ngân vội buông chân , nước mắt ngắn dài:

“Bạc nương tử, ngươi chứ?”

Kim mãn Ngân nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, trấn an:

“Ta , cứ yên tâm, Bạc Ngôn Sơn sẽ đánh .”

Bạc Ngôn Sơn phụ họa, mặt nghiêm:

“Ta là nam tử hán, lý nào đánh nương tử?”

giọng khiến nàng dâu Lưu gia càng run rẩy.

Kim mãn Ngân trừng mắt lườm phu quân, sung sướng như khen, tủm tỉm.

Nàng dẫn nàng dâu Lưu gia sang phòng khách, sắp xếp chăn gối, dặn dò:

“Ở đây giường, chăn, ngươi cứ an tâm nghỉ . Sau sẽ lo cho nàng hộ tịch, nàng là tự do, ai dám khi dễ.”

Nàng dâu Lưu gia hai chữ ‘tự do’ liền sợ hãi:

“Ta… đáng giá đến mức để ngươi mua về, chỉ là đồ xui xẻo, thôi, cứ để về Lưu gia…”

Kim mãn Ngân ngắt lời:

“Về nơi chỉ chịu khổ, ai cứu nổi . Thôi, nghĩ gì nữa, cứ nghỉ ngơi , ngày mai tính tiếp.”

Thấy nàng còn do dự, Kim mãn Ngân dọa:

“Nếu ngươi ngủ, Bạc Ngôn Sơn mà nổi giận, đánh , ngươi chịu ?”

Lưu gia Kim mãn Ngân lập tức co chăn, ngoan ngoãn nhắm mắt, hai hàng lệ vẫn còn lăn dài.

Kim mãn Ngân khẽ thở dài, khép cửa nhẹ bước ngoài.

Bạc Ngôn Sơn chờ ở ngoài, thấy nàng liền vòng tay ôm ngang, bế thốc phòng ngủ.

Kim mãn Ngân giãy giụa:

“Buông , tự !”

Bạc Ngôn Sơn nghiến răng:

“Không buông, nàng là của !”

Vào tới phòng, đặt nàng lên giường, hề động thủ mà chỉ nắm lấy tay nàng, bất ngờ… tự dùng tay nàng vỗ , “chát” một tiếng vang dội.

Kim mãn Ngân sửng sốt, rút tay về:

“Chàng trò gì ?”

Bạc Ngôn Sơn siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, đặt lên má :

“Nương tử, nếu nàng tức giận, đánh mắng , cứ ở trong phòng mà trút giận lên , nhưng xin nàng, đừng bao giờ rời bỏ , ?”

Loading...