Xuyên Thành Quả Phụ : Được Thợ Săn Hung Danh Mua Về Làm Vợ - Chương 55: Bạc Ngôn Sơn – Rối Mà Không Loạn, Thô Mà Cẩn, Mọi Sự Đều Tính Đủ
Cập nhật lúc: 2025-09-01 16:41:14
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trưởng thôn xong lời của Tiêu Cửu nương, chân nhấc lên hạ xuống, hai tay run rẩy nâng chén rượu, đưa lên môi uống cạn.
Vị cay nồng tràn họng khiến đầu óc tỉnh táo trở , ông đặt chén xuống bàn, “cạch” một tiếng, ánh mắt ngơ ngẩn, lặng lẽ xuống, nhúc nhích nổi.
Tiêu Cửu nương cầm bình rượu rót đầy chén cho trưởng thôn, cũng thong thả xuống, nâng chén mỉm :
“Trưởng thôn, khi cùng uống rượu ăn cơm, đều là quen cả, phận thế nào đều rõ. Những lời dư thừa nữa, chỉ kính ngài một chén, chúc ngài gia hòa vạn sự, con cháu đầy đàn.”
Những cùng bàn với trưởng thôn cũng giới thiệu qua , nên ai cũng Tiêu Cửu nương là khách lớn của phu thê Bạc Ngôn Sơn.
Trưởng thôn hiểu rõ, nương tử cũng nhiều nhắc nhở, trong làng ai đối xử với phu thê Bạc Ngôn Sơn, nhất định thiệt, vì họ giao thiệp rộng, buôn bán lớn, ai ăn đều nhờ tới.
Trưởng thôn nâng chén cùng Tiêu Cửu nương:
“ Tiêu Cửu nương, lão hủ cũng kính ngươi một chén, chúc ngươi buôn may bán đắt, tài lộc như nước.”
Tiêu Cửu nương khẽ , đáp:
“Nhận lời lành của trưởng thôn, sẽ nhờ Bạc Ngôn Sơn, Kim Mãn Ngân dắt cùng ăn, cùng phát tài.”
Trưởng thôn , trong lòng thầm thở phào, may mắn dại mà xen , chứ e rằng hậu quả khôn lường, nhẹ thì ăn roi, nặng thì sẽ đến .
Bên ngoài, những nam nhân trong làng tin Bạc Ngôn Sơn rời nhà, kẻ tuổi cao, kẻ chủ, cũng lục tục dậy theo. Khi ngang qua chỗ Lưu bà tử và nàng dâu của bà, còn hất hàm :
“Lưu bà tử, còn đầu, nhà ngươi lo mà giữ lão già với tiểu tử nhà , kẻo nữa lát nữa Bạc Ngôn Sơn trở về đánh gãy chân cho thì đừng kêu trời.”
“Lưu bà tử, ngày vui mà nhà ngươi cũng dám tới gây chuyện, thật chẳng thương lấy nhà.”
“Ta bảo , Kim Mãn Ngân nhà bà trắng trẻo, tinh mắt như , hóa nhà ngươi.”
“Lưu bà tử, ngươi cũng cao tay thật, dám bán tức phụ giả lấy tới năm mươi lượng bạc, còn trò mua bán nữ nhi, mai vỡ lở , cả làng đều chứng, liệu mà chống chế với quan phủ.”
Có kẻ xì xào:
“Kim Mãn Ngân , nửa năm thấy bóng, chẳng lẽ thật như lời Lưu bà tử là bỏ trốn cùng khác ?”
“Quàng xiên! Ta xem là Lưu bà tử giấu tức phụ, đem ngoài bán cho Bạc Ngôn Sơn kiếm tiền đây.”
Mèo Dịch Truyện
“Giờ thấy ăn nên , chen chân, định đem dâu thật tới học cho bằng tay nghề, chiếm phương thuốc giàu!”
“Quả nhiên, lão làng vẫn xa trông rộng hơn bọn !”
“Chứ còn gì nữa, lão ăn muối nhiều hơn bọn ăn cơm, mấy mụ đàn bà lòng thế nào, giấu ai.”
Lưu bà tử thấy mưu kế lật tẩy, lo cho phu quân và con trai sắp đánh gãy chân, liền trút giận lên đầu nàng dâu, giơ tay định đánh:
“Đều do cái đồ chổi , hại cả nhà , giờ còn liên lụy đến ông già với tiểu tử, đánh c.h.ế.t ngươi!”
Vừa giơ tay, còn kịp vung xuống thì một mũi tên nhỏ từ nỏ b.ắ.n trúng giữa bàn tay.
“Aaa!” Lưu bà tử rú lên thảm thiết, ôm tay lăn lộn.
Kim Mãn Ngân (nữ chính) lạnh mặt bước tới, đá mạnh đầu gối bà :
“Đây là tức phụ ngươi, là , lấy con trai ngươi về vốn dĩ an phận sống , ai ngờ gặp bất hạnh. Con trai ngươi c.h.ế.t đêm động phòng, chẳng ai ngờ . Ngươi hành hạ đủ !”
Kim Mãn Ngân thật chỉ ôm đầu chịu đòn, rơi trạng thái sợ hãi tột độ.
Thấy nương tử Bạc Ngôn Sơn , nước mắt cô trào như suối, tủi hổ.
Lưu bà tử đá ngã quỵ xuống đất, trán đập nền gạch vỡ , m.á.u chảy ròng ròng, kịp kêu thì ngất lịm.
Kim Mãn Ngân nhíu mày, múc gáo nước lạnh từ lu dội thẳng lên mặt Lưu bà tử. Nước lạnh buốt, Lưu bà tử rùng tỉnh , mặt mũi bơ phờ.
Bỗng ngoài ngõ gọi lớn:
“Lưu bà tử, nhà ngươi tìm gì nữa, phu quân với con trai nhà ngươi đang Bạc Ngôn Sơn chặn giữa đường đấy!”
Lưu bà tử hốt hoảng, quên cả đau đớn, lảo đảo chạy . Người trong sân hiếu kỳ cũng chạy theo, nhất thời trong nhà chỉ còn vài .
Kim Mãn Ngân dịu dàng đỡ lấy Kim Mãn Ngân bản gốc, nhẹ giọng an ủi:
“Đừng sợ…”
Bản gốc ngước , mặc cảm rụt rè:
“Ta… tới, là Lưu mẫu ép . Bạc Ngôn Sơn sẽ thích , chỉ thích ngươi thôi…”
Nữ chính ngắt lời:
“Đói ? Vào nhà sẵn bàn cơm, cứ theo ăn chút gì .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-qua-phu-duoc-tho-san-hung-danh-mua-ve-lam-vo/chuong-55-bac-ngon-son-roi-ma-khong-loan-tho-ma-can-moi-su-deu-tinh-du.html.]
“Không, dám…”
“Đừng ngại, ở đây ai dám bắt nạt ngươi cả. Ngươi tên Kim Mãn Ngân, cũng , hai gặp là duyên phận, đừng sợ gì.”
Kim Mãn Ngân (bản gốc) xúc động rơi nước mắt:
“Ta , cũng may mắn bằng ngươi…”
Nữ chính , kéo tay nàng trong phòng, ấn xuống ghế:
“Ngươi đói , cứ ăn .”
Bàn ăn bày sẵn một nồi thịt kho, một nồi gà hầm, rau xào bóng mỡ, bánh bao trắng thơm phức.
Lê nhi đưa bánh bao, hồ hởi:
“tỷ ăn , đây là bánh bao tổ mẫu hấp, ngon lắm!”
Bản gốc bàn đầy thịt, nước mắt lưng tròng, kìm liền bốc bánh bao ăn, múc luôn cả canh nóng.
Tuyết Hoa lặng , lòng dâng xót xa, nhớ những ngày nhà chồng ngược đãi, cũng lúc đói khổ đến thế.
Xuân Liễu bên, nhẹ vỗ về Tuyết Hoa, thì thầm:
“Qua , , qua …”
Bên ngoài, Lưu lão hán cùng con trai thấy Bạc Ngôn Sơn, lập tức quỳ sụp xuống đất:
“Bạc Ngôn Sơn, chuyện đều do lão bà tử nhà , với tiểu tử , nàng gì ngươi cứ tính với nàng, xin tha cho cha con .”
Bạc Ngôn Sơn hừ lạnh:
“Được, đánh các ngươi, chỉ cần các ngươi trả năm mươi lượng bạc do bà bán , mang bà với nàng dâu về, từ nay, ở , cho họ bén mảng tới.”
Lưu lão hán cuống quýt đáp:
“Được, về lấy ngay, nếu đủ sẽ bán đất trả! Từ nay đoạn tuyệt với mụ vợ , nàng là thế nào cứ để ngươi trừng trị.”
Bỗng Lưu bà tử lảo đảo chạy tới, lóc kể khổ:
“Lão gia, thứ gả danh b.ắ.n xuyên tay ! Ngươi mau vì chủ!”
Không rằng, Lưu lão hán vung tay tát thẳng, m.á.u miệng chảy ròng ròng:
“Đồ đàn bà tham lam, hại với con ? Về nhà trả bạc!”
Lưu bà tử giãy giụa:
“Bạc là của , trả…”
Lại một tát nữa, răng rơi lả tả.
“Cút, về nhà trả bạc! Từ nay bỏ ngươi, ngươi xứng thê tử !”
Nói xong kéo con trai về nhà. Lưu bà tử uất ức chửi rủa thôi, nào ngờ Bạc Ngôn Sơn bước tới, chân giơ dẫm gãy luôn xương ống chân, bà ngất lịm.
Bạc Ngôn Sơn chẳng buồn liếc mắt, chỉ hô lớn:
“Lưu lão hán, đưa thê tử và tức phụ về, đừng để gặp !”
Mọi quanh đó xôn xao, nhịn khen:
“Có bản lĩnh mới dám dứt khoát như !”
Bạc Ngôn Sơn trở , bậc thềm, ánh mắt quét một vòng:
“Chư vị, cảm tạ hôm nay tới uống rượu mừng, ăn cơm hỷ của . Ta rõ, cưới là Kim Mãn Ngân, tức phụ nhà họ Lưu.
Từ nay, gặp nàng hãy gọi là Bạc nương tử, hoặc là Bạc tẩu, bàn tán, nhắc gì về chuyện xưa cũ, càng ai lấy chuyện ‘khắc phu khắc gia mà gán lên đầu nàng.”
Dân làng đồng thanh hưởng ứng:
“Nhất định , chỉ gọi Bạc nương tử, tuyệt dám bàn tán gì!”
Bạc Ngôn Sơn nghiêm giọng:
“Ta cũng cho rõ, ngay khi nương tử nhà họ Lưu, tra rõ tông tích, nhờ lấy hộ tịch.
Hiện nay nàng hộ tịch, là thê tử quang minh chính đại, ai dám ngấm ngầm giở trò, mưu tính với nàng, nhòm ngó nhà , thì cứ thử xem hậu quả!”
Mọi thấy sắc mặt nghiêm nghị, ai nấy đều răm rắp tuân lời.