Kim Mãn Ngân dồn hết sức lực, vung tay tát mạnh một cái, đánh cho nửa bên mặt Lưu bà tử sưng vù. Lưu bà tử choáng váng, ôm nửa mặt trơ giữa sân.
Thôn trưởng cùng dân làng đang tụ tập xem náo nhiệt cũng sững sờ, thể ngờ tiểu quả phụ Kim Mãn Ngân— ngày thường ở trong thôn đến thở mạnh cũng chẳng dám, dám tay đánh , mà còn đánh thẳng mặt bà bà!
Thôn trưởng là lấy tinh thần đầu tiên, liền trầm giọng quát:
“Kim Mãn Ngân, ngươi điên ? Bà là bà bà của ngươi, cớ dám động thủ?”
“ , đúng !” Đám dân làng liền nhao nhao phụ họa. “Xưa nay chỉ bà bà dạy dỗ tức phụ, từng tức phụ nào dám đánh bà bà!”
“Hôm nay ngươi đánh bà bà, nếu chuyện lan truyền ngoài, các nữ nhi gả trong thôn còn mặt mũi nào, chẳng mang tiếng hỗn hào, ngạo mạn, bất kính với công công bà bà, còn ai dám lấy?”
“Kim Mãn Ngân, bà bà là mẫu thứ hai của ngươi, ngươi dám động thủ với bậc trưởng bối, sợ trời tru đất diệt ?”
“tức phụ đánh bà bà là bất hiếu, là phạm một trong thất xuất. Lý , chịu cả thôn đánh ba trượng, còn sống thì đuổi khỏi thôn!”
Lưu bà tử những lời đó liền hồi thần, mắt trợn trừng như gà chọi, nhưng dám xông lên xé xác Kim Mãn Ngân. Thay đó, mụ bệt xuống đất, bắt đầu lóc ăn vạ, cố lợi dụng dân làng và thôn trưởng để kiếm thêm bạc.
“Ôi trời ơi, lão sống nổi nữa ! tức phụ ác độc đánh cả bà bà, bà con mau xem ! Cái thứ tiện nhân khắc c.h.ế.t nhi tử lão còn đủ, giờ đánh c.h.ế.t luôn cả lão đây !”
“Thôn trưởng, các vị hương phụ lão, hàng xóm láng giềng, chủ cho lão ! Mặt đau quá, răng cũng đau nữa…”
Kim Mãn Ngân lắc lắc bàn tay đau, một đối diện cả đám đông, sắc mặt lạnh nhạt, chậm rãi chất vấn:
“Ta đánh bà bà ? Vậy bà bà của ? Người đang giữa sân, vỗ đùi gào đó, là Lưu bà tử ?”
“Các vị quên ư? Bà đem bán cho Bạc Ngôn Sơn với giá năm mươi lượng bạc mà.”
“Ta bán, nay cha nương của Bạc Ngôn Sơn mới là công công bà bà của , Lưu bà tử còn tính là gì của nữa?”
“Ta đánh bà thì chứ? Bà bán , giao bán khế, còn định tiếp tục chèn ép —chẳng lẽ đánh bà ?”
Lời lẽ sắc bén, lý lẽ rành rọt, khiến đám dân làng đưa mắt , quả thực chẳng phản bác điều gì.
Kim Mãn Ngân tiến lên , đối diện thôn trưởng, lớn tiếng :
“Thôn trưởng, Bạc Ngôn Sơn bỏ tiền đặt cọc, lập văn tự bán , mực còn kịp khô, là nhân chứng, há thể là quên?”
Thôn trưởng nàng chất vấn thì giọng điệu cũng yếu hẳn , lấy lệ:
“Dẫu là như , Lưu bà tử cũng là tiền mẫu của ngươi, vẫn nên giữ lòng tôn kính, chẳng thể chuyện bất hiếu, ô danh thôn Hà Hạ chúng !”
Bọn họ lời ý , nhưng thực đều chỉ là bao che, bênh vực cho .
Kim Mãn Ngân mặc áo bông ướt sũng, mu bàn tay rớm máu, lạnh đau mà vô cùng tỉnh táo:
“Lúc bà đánh , mắng , coi như súc vật mua bán, thấy các vị lên tiếng bênh vực?”
“Bây giờ còn là nhà họ Lưu, đánh bà , các vị liền giở giọng dạy đời, bảo tôn kính bà , bà xứng ?”
“Ngươi… ngươi… thật đúng là đồ chua ngoa đanh đá!”
Bỗng Bạc Ngôn Sơn, giờ chỉ lặng lẽ như núi, rắn chắc như trâu, lúc mới cất tiếng, ngắt lời thôn trưởng và dân làng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-qua-phu-duoc-tho-san-hung-danh-mua-ve-lam-vo/chuong-5-dua-ve-nha-nem-len-giuong-doa-nguoi-khiep-via.html.]
“Thôn trưởng, lời nàng đúng. Từ nay về , nàng là thê tử của Bạc Ngôn Sơn , còn can hệ gì tới nhà họ Lưu nữa.”
“Ngược , Lưu bà tử giữ khế ước bán , giao , cố ý gây khó dễ cho .”
Mèo Dịch Truyện
“Nàng đánh Lưu bà tử, chẳng qua là phản kháng chính đáng. Trên chiến trường, địch tấn công, nào đạo lý chỉ yên mà đánh trả?”
Dân làng cùng thôn trưởng vốn e sợ Bạc Ngôn Sơn, nay thấy lên tiếng bênh vực Kim Mãn Ngân, cũng chẳng dám hó hé gì thêm.
Lưu bà tử đất, chỉ Bạc Ngôn Sơn, tru tréo:
“Bạc Ngôn Sơn, con tiện nhân cho ngươi ăn bùa mê thuốc lú gì ? Ngươi dám giúp nó trái lương tâm như thế!”
“Ta cho ngươi , hôm nay nó dám đánh , ngày mai ắt dám đánh c.h.ế.t mẫu ngươi cho xem…”
Bạc Ngôn Sơn mắt rực sát khí, lạnh giọng:
“Lưu bà tử, từ nay về nàng là thê tử của , còn liên quan gì tới các ngươi nữa. Đem bán khế giao , nếu , đừng trách đánh gãy chân tiểu lang nhà ngươi.”
Lưu lão tử xong kinh hồn bạt vía, vội :
“Đưa, đưa ngay! Bạc Ngôn Sơn đợi một chút, lão phu về nhà lấy bán khế cho ngươi.”
Lưu bà tử vốn còn giữ sai khiến Kim Mãn Ngân thêm vài ngày, sẽ đánh gãy chân tiểu lang nhà , dám cãi lời, chỉ còn rấm rứt theo Lưu lão tử về lấy khế ước.
Kim Mãn Ngân thấy bán khế liền sáng mắt, đưa tay định lấy.
Không ngờ, Bạc Ngôn Sơn nhanh tay giật lấy bán khế, nhét n.g.ự.c áo, nắm lấy cổ tay nàng, tựa hồ sợ nàng bỏ chạy, :
“Về nhà thôi.”
Kim Mãn Ngân còn kịp phản ứng kéo , suýt nữa ngã lăn đất, nàng kháng nghị:
“ buông tay , tự .”
Bạc Ngôn Sơn lạnh nhạt đáp:
“Không buông, nàng là thê tử của .”
Kim Mãn Ngân chỉ đành để nắm tay, lảo đảo bước theo, như chú thỏ nhỏ sói tha về hang.
Chưa đợi Bạc Ngôn Sơn đưa Kim Mãn Ngân về tới nhà chân núi, cả thôn Hà Hạ truyền , rằng là kẻ si tình bỏ năm mươi lượng bạc mua một quả phụ mang chổi khắc phu.
Phụ mẫu chuyện, vội vàng bỏ việc chạy đến nhà Bạc Ngôn Sơn.
Nhà ở tận cuối thôn, chân núi, chỉ hai gian nhà tranh cùng một sân nhỏ rào tre thưa thớt.
Tiết trời mùa đông, gió lạnh căm căm, sân chẳng một ngọn rau xanh, trong phòng càng lạnh như hầm băng.
Kim Mãn Ngân cả ướt sũng, đường về run lên vì rét, bước cửa hắt xì một cái rõ to.
Nàng định giãy dụa tránh khỏi Bạc Ngôn Sơn, ai ngờ trực tiếp nhấc bổng lên ném lên giường, lập tức đưa tay cởi áo cho nàng.
Kim Mãn Ngân kinh hãi, tay chân vẫy vùng kịch liệt:
“Ngươi… ngươi gì? Buông ! Buông !”