Lý Tuyết giữa sân, nước mắt ròng ròng, chỉ tay Bạc Ngôn Sơn, giọng the thé đầy ai oán:
“Ngươi đến đây gì? Tìm Phú thẩm chẳng qua chỉ là cái cớ, gõ cửa lớn tiếng như chẳng để ngươi, cùng chuyện ? Ta , ngươi đến dọa , còn chẳng lọt mắt, cớ ngươi cứ quấn lấy , ở mặt qua , thực chẳng hổ!”
Lời của nàng như mũi dao, mà lệ vẫn tuôn ngừng, hệt như chịu ngàn vạn ủy khuất, khăng khăng đem Bạc Ngôn Sơn thành hạng phụ tình bạc nghĩa.
Kim Mãn Ngân cũng ngẩn , nhịn mà thầm than: quả thực là mắc chứng ‘đào hoa điên’, tự đa tình mà chẳng hổ!
Bạc Ngôn Sơn đến đây, lửa giận bốc lên, giọng vang rền như chuông đồng:
“Lý Tuyết, liêm sỉ là ngươi mới ! Nương tử dung mạo so với ngươi trắng hơn, mắt to hơn, dáng mảnh mai, trong mắt chỉ mỗi thê tử nhà , để ý tới ngươi? Ngươi tự soi gương , ngươi là thứ gì mà đòi ngó tới?”
Hắn dứt lời, Lý Tuyết càng lớn hơn, từ lấy sức, liền xông tới, hai tay đẩy mạnh Kim Mãn Ngân:
“Đều là tại ngươi, đồ tiểu quả phụ an phận, mê hoặc Bạc Ngôn Sơn, khiến đối với cạn tình tuyệt nghĩa, còn ở đây mạnh miệng phủ nhận bản tâm!”
Kim Mãn Ngân vốn chẳng nghĩ thành đối tượng hại, đẩy, loạng choạng suýt ngã. May mà Bạc Ngôn Sơn nhanh tay đỡ lấy, kéo nàng về phía .
Kim Mãn Ngân vội vàng trấn an:
“Bạc lang, may , thì ngã bẩn hết xiêm y .”
Bạc Ngôn Sơn chau mày, nhẹ nhàng kiểm tra:
“Có đau ở , thương chỗ nào chăng?”
Kim Mãn Ngân lắc đầu, mỉm :
“Chàng đỡ kịp nên , chớ lo.”
Bạc Ngôn Sơn lúc mới yên tâm, nhưng buông nàng phắt , một bước tiến lên mặt Lý Tuyết, tay vung mạnh, đẩy nàng ngã xuống đất:
“Ngươi là nữ nhân giữ lễ, dám tay với thê tử của thì chớ trách khách khí! Dù là nữ nhân cũng ngoại lệ, ai động thê tử của , đều đánh trả.”
Lý Tuyết đẩy ngã, càng lóc thảm thiết, miệng la toáng lên:
“Cha ơi, nương ơi, Bạc Ngôn Sơn đánh nữ nhi , cha nương mau chủ cho con với!”
phu thê hai Lý đương gia tiếng nữ nhi, vội vàng chạy . Lý thị mặt đầy e dè, nhưng vẫn gắng lên tiếng:
“Bạc Ngôn Sơn, nhà trêu chọc gì ngươi, cớ tay với nữ nhi nhà , còn dáng nam nhi nữa ?”
Lý đương gia cũng phụ họa:
“Phải đó, Ngôn Sơn, ngươi đoạn tuyệt, chúng cũng chẳng nhúng tay . Nay tự dưng tới nhà , tay với Nữ nhi nhà , định ăn thế nào với làng xóm ?”
Bạc Ngôn Sơn lạnh lùng chẳng nhiều lời, chỉ vung quyền dạy dỗ cho hả giận. Kim Mãn Ngân kịp thời bước lên, hướng về phu thê hai nhà họ Lý:
“Lý thẩm, Lý thúc, chuyện đều do Nữ nhi nhà các gây , nàng tay đẩy , Bạc Ngôn Sơn mới tay dạy dỗ. Đây là trả , bắt nạt.”
Lý thị chịu nhận:
“Nhà nữ nhi tay yếu chân mềm, gì chuyện đẩy khác? Đừng ngậm m.á.u phun !”
Kim Mãn Ngân thở dài, cất cao giọng:
“Lý thẩm, Nữ nhi nhà thẩm như thế nào, trong thôn ai chẳng rõ? Lần trấn, nàng cùng thẩm ăn mì, còn đem phần thừa bắt Bạc Ngôn Sơn ăn cho bằng , bộ sợ chê ư?”
Lý thị kịp đáp, vội vàng ngắt lời, mặt xám như tro:
“Được , hôm nay coi như việc từng xảy , ai về nhà nấy, đừng nhắc nữa.”
Kim Mãn Ngân khẩy:
“Sao thể là tính? Chuyện rõ ràng là do các gây , còn dám lớn tiếng tính nữa? Sợ mất mặt thì nên dạy bảo nữ nhi cho đàng hoàng!”
Lý thị kéo nữ nhi toan , Kim Mãn Ngân giơ tay cản :
“Chuyện rõ ràng, đừng hòng rời !”
Lý Tuyết liếc về phía Bạc Ngôn Sơn:
“Bạc Ngôn Sơn, là cho , đúng ? Chàng giữ chuyện, cưới ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-qua-phu-duoc-tho-san-hung-danh-mua-ve-lam-vo/chuong-37-nguoi-chinh-la-tham-men-ta-chinh-la-thich-ta-chinh-la-muon-lay-ta.html.]
Lý đương gia nữ nhi năng hồ đồ, mặt càng thêm tái, Lý thị vội vàng cấu véo, hòng nhắc nhở nữ nhi im miệng, thế mà nàng vẫn rấm rứt Bạc Ngôn Sơn, như thể hai gian tình.
Kim Mãn Ngân vốn định khó Lý Tuyết, nhưng thấy nàng càng lúc càng quá quắt, nhịn nữa, lên tiếng vạch trần:
“Muội , tới tìm Phú thẩm, vì ngươi. Ngươi đừng tự đa tình nữa, ở đây ai chẳng Ngôn Sơn nhà chỉ mỗi , vì ngươi mà cố ý cổng chờ? Thật là tự rước nhục .”
Lúc , Phú thị cũng mở cửa viện, cùng gia đình chứng thực:
“Lý đương gia, ngươi nên quản kỹ nữ nhi . Ngôn Sơn tới nhà chỉ vì chuyện với nhà , từng liếc mắt tới Nữ nhi nhà ngươi nửa phần. Những chuyện trấn, ai cũng , đừng để nữ nhi nhà ngươi tự mất mặt !”
Lý đương gia càng hổ, sang nữ nhi:
“Những lời thật ? Đều do ngươi ư?”
Lý Tuyết sợ hãi, lí nhí đáp:
“Cha…”
Không đợi nàng tiếp, Lý đương gia vung tay tát thẳng mặt nữ nhi một cái:
Mèo Dịch Truyện
“Không còn mặt mũi nào nữa, mất hết thể diện nhà họ Lý!”
Hai má nàng đỏ bừng, miệng mếu máo vẫn tỉnh ngộ, còn la lớn:
“Cha, con đều là thật! Bạc Ngôn Sơn chỉ vì cưới mới đành lấy tiểu quả phụ , chứ trong lòng chỉ con!”
Lý đương gia tức giận đến đỏ mặt tía tai, tát thêm một cái nữa:
“ là điên ! Nói nhăng cuội, nhục cả nhà ?”
Sau đó sang thê tử:
“Mau lấy nước bẩn ngoài chuồng mà dội cho tỉnh cái đầu , đừng ở đây mất mặt!”
Lý thị xót con, ôm lấy:
“Nó còn nhỏ mà, ông nỡ lòng nào…”
Lý đương gia hất tay vợ :
“Nhỏ gì nữa, mười sáu mười bảy tuổi đầu, đáng lẽ giữ khuôn phép!”
Lý Tuyết càng lóc, hối cải, tiếp tục tru tréo:
“Cha tin con, thật là uổng phí con con cha! Con lấy Bạc Ngôn Sơn, con chỉ y tránh xa con thôi!”
Lý đương gia còn nhịn nổi, lôi tuột nữ nhi nhà.
Bạc Ngôn Sơn thấy , bước cản , nghiêm mặt :
“Lý thúc, Lý thẩm, hôm nay cho hai vị rõ: đường đường là nam tử hán, thê tử, dẫu đời chỉ còn một nữ nhân, cũng đến lượt Nữ nhi nhà hai vị mắt . Nếu còn dám ăn hồ đồ, để , đừng trách khách khí!”
Lý thị, Lý đương gia cùng cúi đầu nhận , kéo nữ nhi trong, hai đứa em trai nàng còn ríu rít chạy theo, chạy hát:
“Tỷ tỷ thành , thật là hổ…”
Lý đương gia tức quá, tát mỗi đứa một cái:
“Câm miệng, nữa đánh gãy răng!”
Cửa đóng , trong viện còn vang lên tiếng Lý đương gia quát tháo:
“Mau chuồng lợn múc ít nước bẩn lên, dội cho nó tỉnh , khỏi phát điên thêm nữa!”
Lý Tuyết trong nhà tru tréo:
“Cha ơi, đừng… đừng mà…!”
Bên ngoài, Kim Mãn Ngân khẽ , sang Bạc Ngôn Sơn:
“Bạc lang, xem, thật ngờ thôn tự đa tình đến thế!”
Bạc Ngôn Sơn nhạt, nắm tay nàng, dịu giọng:
“Ta cả đời chỉ nhận một nàng là thê tử.”