Xuyên Thành Quả Phụ : Được Thợ Săn Hung Danh Mua Về Làm Vợ - Chương 30: Ngươi là sao chổi khắc phu , đồ tham ăn, khắc chết nhi tử ta, hôm nay ta đánh chết ngươi!

Cập nhật lúc: 2025-09-01 16:40:26
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kim Mãn Ngân vội đón lấy, ánh mắt đảo qua cây nỏ tay và con d.a.o lớn mới sang Bạc Ngôn Sơn: “Chàng nghĩ, đêm hôm khuya khoắt sẽ ai đến gõ cửa nhà ?”

Bạc Ngôn Sơn đáp cần nghĩ: “Không ai cả. Người trong thôn đều sợ . Để nỏ tay, d.a.o lớn cho nàng là để phòng khi bất trắc, chủ yếu là phòng dã thú từ núi xuống kiếm ăn.”

Kim Mãn Ngân vốn hỏi, năm xưa rốt cuộc nhặt ở ngọn núi nào, nhưng lời đến miệng nuốt xuống, sợ khiến nghi ngờ. Nàng cúi mắt, đưa tay nhận lấy nỏ và dao: “Ta hiểu , sẽ cẩn thận. Chàng cứ yên tâm mà , sớm trở về.”

Bạc Ngôn Sơn thoáng sâu mắt nàng, trầm giọng: “Ở nhà đợi , sẽ về ngay.”

Kim Mãn Ngân khẽ gật đầu, lặng lẽ soạn sửa cung tên, d.a.o găm, một con d.a.o lớn nhỏ hơn con d.a.o nàng cầm, cùng với vài sợi dây thừng.

Khi Bạc Ngôn Sơn thu dọn xong, đeo gùi lên lưng chuẩn rời nhà, Kim Mãn Ngân vẫn nhịn lo lắng: “Bạc Ngôn Sơn, năm đó nhặt , đưa về Lưu gia?”

Bạc Ngôn Sơn bước chân chậm , đôi mắt như hổ sắc lạnh quét sang nàng: “Núi ở quanh đây nhiều, chẳng tên tuổi. chỉ cần núi là tìm .”

Hắn trả lời như là đề phòng, sợ lúc ở nhà, nàng tự ý núi tìm đường về nhà cũ.

Kim Mãn Ngân chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng: “Chàng cẩn thận, sớm về sớm.”

Bạc Ngôn Sơn gật đầu: “Dù bắt hổ, sói , chậm nhất ba ngày cũng sẽ về.”

Nàng gật đầu: “Đi …”

Bạc Ngôn Sơn khỏi cửa, quên rửa sạch nốt đống bát đũa rửa, mới mang thịt, gà, thủ lợn mà dân làng Đại Sơn thôn đưa đến cho Kim Mãn Ngân.

bắt hổ, sói , những thứ họ biếu cũng coi như phần của . Với thực phẩm, rau khô, sủi cảo chuẩn sẵn, chỉ sợ mười ngày nửa tháng nàng cũng chẳng lo thiếu ăn.

Sau khi Bạc Ngôn Sơn khỏi, Kim Mãn Ngân thu hết sủi cảo phơi đông bên ngoài , bọc kỹ trong dầu, đặt đáy chum đá để giữ lạnh, thể ăn dần nhiều ngày.

Trời về chiều, gà trong sân cũng chuồng, nàng nhốt cả hai con gà dân làng gửi tặng , khóa chốt cẩn thận. Thủ lợn, thịt ba chỉ nàng đem ướp muối, cho thau, cất gian bếp cho khỏi bay mùi thịt ngoài, tránh dụ dã thú.

Không Bạc Ngôn Sơn bên cạnh, nàng tự nhóm bếp lửa, nấu nước rửa mặt, rửa chân, xiêm y chỉnh tề, bên bếp lửa thêu thùa vá may.

Mèo Dịch Truyện

Đêm buông, trong nhà chỉ tiếng gió ngoài hiên, khí lạnh lẽo tịch liêu.

Đến tầm đầu canh hai, nàng bỗng cầm lấy nỏ tay, giương thử, “phập” một tiếng, mũi tên cắm ngay cánh cửa. Nàng điềm tĩnh nhặt tên, lắp nỏ, đặt cạnh gối, d.a.o lớn để trong chăn, mới thổi tắt đèn dầu, cuộn trong chăn lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-qua-phu-duoc-tho-san-hung-danh-mua-ve-lam-vo/chuong-30-nguoi-la-sao-choi-khac-phu-do-tham-an-khac-chet-nhi-tu-ta-hom-nay-ta-danh-chet-nguoi.html.]

Mãi đến gần sáng, ấm trong chăn mới đủ sưởi ấm nàng đôi chút, mới thực sự ngủ say.

Sáng hôm , khi của tiệm mộc đưa hộp gỗ đến, Kim Mãn Ngân mới tỉnh dậy. Nàng cảm ơn, dặn họ về chuyển lời với Cửu nương, hai ngày tới lấy hàng.

Những chiếc hộp nhỏ xinh, mùi gỗ thơm nhẹ, nàng hài lòng. Nhanh chóng, Kim Mãn Ngân bày đồ nghề, bắt tay một mẻ lớn hương cao, dùng chính công thức từng thử nghiệm qua. Từ cách nấu mỡ heo cho đến chưng cách thủy, hòa trộn hương liệu, nàng thành thạo như một từng luyện qua hàng trăm .

Cao xong, đặc sệt, còn mùi mỡ lợn, chỉ thoảng mùi đinh hương. Nàng cẩn thận thử mu bàn tay, thấy mịn, thơm, nhờn rít, hơn hẳn loại bán ngoài tiệm.

Hài lòng, nàng cất kỹ tám hộp giỏ, để riêng một hộp dùng thử, còn chờ gửi cho Cửu nương kiểm tra.

Buổi chiều, Phú thị dẫn theo cháu dâu và bọn trẻ tới thăm, thấy trong nhà bày biện ngăn nắp, khỏi khen ngợi: “Ta mà, Ngôn Sơn nhà ngươi là thương thê tử, bao năm tích góp chỉ để cho thê tử sung sướng. Ai tin, ngôi nhà ngay.”

Kim Mãn Ngân khiêm tốn đáp: “Cuộc sống là của hai , chỉ hai , ngoài miệng thiên hạ chẳng đáng bận tâm.”

Phú thị lớn: “, bây giờ chỉ sợ nghèo, sợ giàu. Đóng cửa sống cho yên , sinh cho dăm ba hài tử, ai dám chê trách gì.”

Kim Mãn Ngân đáp lời, khéo léo hỏi han chuyện núi non quanh vùng, nơi nào săn nhiều, nơi nào nhiều hái rau rừng, mong moi thêm chút đầu mối về ngọn núi nàng từng đem về.

Phú thị chỉ bảo quanh co, chuyện thú rừng muông thú nay đây mai đó, ai nhớ rõ từng nơi.

Chỉ Xuân Liễu tủm tỉm: “Muội là quan tâm ca ca thôi, hỏi kỹ để phòng chuyện bất trắc chứ gì.”

Nàng cũng thuận theo mà gật đầu, lấy mấy hộp hương cao mời hai thử.

Ban đầu cả Phú thị và Xuân Liễu đều chối từ, tiếc của quý. Kim Mãn Ngân liền bịa chuyện phương thuốc là ân tặng của nhà quyền quý, nay mới thử đầu, mong hai dùng thử giúp, nếu thì bán chợ, chia kiếm thêm đồng đồng , đồng thời dặn kỹ giữ kín chuyện .

Cả hai mừng rỡ hứa chắc, còn dặn cả trẻ nhỏ hé môi. Kim Mãn Ngân tận tình hướng dẫn cách dùng: bôi lên mu bàn tay , đó mới thoa mặt, tránh gây kích ứng. Dùng thử một hai ngày, nếu hợp thì cứ thế mà bôi, thì dừng .

Sau khi khách về, trong nhà trở về tĩnh lặng, một Kim Mãn Ngân luộc mấy quả trứng, ăn qua loa ngủ. Đêm đông lạnh lẽo, nàng nhớ nhung những tiện nghi nơi cũ, càng thêm căm ghét tiết trời khắc nghiệt, mong ngày Bạc Ngôn Sơn sớm trở về.

Một đêm, hai đêm, ba đêm trôi qua, vẫn thấy bóng dáng Bạc Ngôn Sơn, chỉ thấy sáng sớm ngày thứ ba, Bạc phụ Bạc mẫu dẫn theo hai nhi tử tới tận cửa.

Bạc mẫu thấy mấy tảng thịt muối, thủ lợn treo ngoài sân, lập tức mặt đỏ bừng, hai mắt đỏ hoe, lao thẳng , miệng mắng chửi:

“Đồ chổi khắc phu khắc gia! Đồ tiện nhân tham ăn! Vì hai miếng thịt, ngươi xui nhi tử Đại Sơn thôn săn lang diệt hổ, hại c.h.ế.t con ! Xem hôm nay đánh c.h.ế.t ngươi !”

Loading...