Xuyên Thành Quả Phụ : Được Thợ Săn Hung Danh Mua Về Làm Vợ - Chương 25: Đồ dùng nữ nhân quả thực lời lớn, thê tử cho ta ăn điểm tâm, ta thật vui mừng

Cập nhật lúc: 2025-09-01 16:40:21
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khóe môi Bạc Ngôn Sơn chợt hạ xuống, trong mắt lộ tia hung dữ: “Nàng là thê tử của , bất luận thế nào, cũng là nhà của .”

Cửu nương hừ một tiếng: “Thì ngươi cũng , dù nàng mặc y phục vải thô, lụa là gấm vóc, trâm ngọc trang sức, nhưng khí chất nhã nhặn, làn da mịn màng giấu nét quý khí.”

Sát khí trong mắt Bạc Ngôn Sơn càng rõ, như mãnh thú khác tranh đoạt con mồi: “Nàng là thê tử của , dù quý giá đến , cũng nuôi nổi nàng.”

Cửu nương hạ giọng, ánh mắt phức tạp: “Vấn đề nuôi nổi . Dù nàng tiểu thư con nhà quyền quý nơi kinh thành, thì cũng là nâng niu từ nhỏ, chiều chuộng mà lớn lên. Nếu nhà nàng tin, chắc chắn sẽ tìm kiếm. Ngươi chỉ là một dân phu sức dài vai rộng, lỡ như tới, vì danh tiết của nàng, cũng chẳng để ngươi giữ nàng .”

“Nghe khuyên một câu, các ngươi vẫn viên phòng, là tạm để nàng ở đây, nhờ dò hỏi khắp nơi xem nhà nào thất lạc tiểu thư…”

Bạc Ngôn Sơn phắt dậy, giọng khàn khàn vang vọng: “Cửu nương, xin miễn. Dù nàng là thiên kim nhà nào nữa, nàng là thê tử của , tuyệt đối giao nàng cho ai khác.”

“Mùa xuân sang, băng tan, sẽ dựng nhà. Đến khi , phiền tỷ theo lối sắp đặt phòng ốc của các tiểu thư quyền quý trong thành phủ, đóng cho một bộ giường tủ cho nàng.”

“Giường lớn, tinh xảo, rèm che kín đáo. Sau tỷ thành, phiền mua thêm cho nàng mấy bộ y phục bốn mùa.”

Cửu nương chống nạnh chỉ : “Ngôn Sơn, tiểu thư con nhà quyền quý giường rồng ba gian, mấy chục thợ hai năm xong. Ngươi liệu đợi nổi, trả nổi ngần bạc? Nhà ngươi đủ ba gian ba dãy, sáu gian sáu dãy thì kê cho ?”

“Ngươi bảo nuôi nổi , cho cuộc sống , từ khi sinh sống đủ đầy , cần ngươi ban phát. Ngươi còn bảo mua thêm mấy bộ y phục, tiểu thư mặc lụa là gấm vóc, mỗi mùa mỗi kiểu mới, mấy bộ là đủ!”

Sát ý trong mắt Bạc Ngôn Sơn càng đậm: “Dù thế nào, nàng cũng là thê tử của , sống là của , c.h.ế.t là quỷ của .”

“Giường ba gian lâu quá, một gian là . Y phục đủ thì mua thêm, sức, săn bắn, ruộng, nuôi nổi nàng.”

Cửu nương giận run cả tay: “Được , lời chẳng lọt tai kẻ sắp thành quỷ mê sắc. Ngươi thích thì đặt, một phòng lớn, đặt cọc một trăm lượng, thiếu thừa gì thì tính !”

Bạc Ngôn Sơn do dự, lấy một thỏi vàng đặt tay Cửu nương: “Chỉ cần nhất là .”

Cửu nương thỏi vàng, lòng khỏi chấn động, ngón tay nắm chặt, gượng: “Được , Ngôn Sơn, ngươi là đại khách của , sẽ chọn thợ giỏi nhất, đóng cho ngươi bộ giường tủ nhất.”

Sát ý trong mắt Bạc Ngôn Sơn tan biến, ánh mắt chuyển về phía lưng Cửu nương.

Lúc , Kim Mãn Ngân từ trong nhà bước : “Ta chọn xong , một tấm bình phong, bốn cái chậu, một bàn bát tiên, bốn ghế dài, hai ghế nhỏ.”

Cửu nương lườm Bạc Ngôn Sơn một cái, mỉm với Kim Mãn Ngân: “Chỉ chọn bấy nhiêu thôi ? Ngôn Sơn bán mấy đầu sói, trong bạc, cần tiết kiệm cho .”

Kim Mãn Ngân đáp: “Ta , tiếc cho , chỉ là nhà chật, mua nhiều cũng chỗ để, cứ tạm dùng, cần tới.”

Cửu nương liên tục gật đầu: “ đúng, thu xếp, Ngôn Sơn lấy thê tử, đúng là phúc khí tu mấy đời.”

Kim Mãn Ngân mỉm : “Chàng lấy thê tử, cũng là phúc khí của .”

Cửu nương liếc Bạc Ngôn Sơn, giọng mềm hơn: “Muội chỉ , mà còn thương .”

“Hôm nay mua đồ, tỷ lấy giá gốc, cứ yên tâm chợ, chiều nay cho mang tới tận nhà.”

Kim Mãn Ngân vui vẻ cảm tạ: “Đa tạ tỷ tỷ, phiền .”

Nụ nàng rạng rỡ như nắng, khiến ai cũng thấy lòng ấm áp.

Cửu nương đáp: “Không phiền, cứ .”

Kim Mãn Ngân một tiếng, cùng Bạc Ngôn Sơn rời khỏi cửa hàng.

Cửu nương tiễn hai cửa, thấy Kim Mãn Ngân hiệu vải bên cạnh, Bạc Ngôn Sơn cũng theo sát, chẳng khác gì con ch.ó trung thành theo thê tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-qua-phu-duoc-tho-san-hung-danh-mua-ve-lam-vo/chuong-25-do-dung-nu-nhan-qua-thuc-loi-lon-the-tu-cho-ta-an-diem-tam-ta-that-vui-mung.html.]

Cửa hàng vải lớn, nhưng bên trong các phụ nhân, thiếu nữ, chỉ Bạc Ngôn Sơn là nam tử trưởng thành nên nổi bật hẳn lên, khiến ai cũng tránh xa.

Kim Mãn Ngân tranh thủ thời cơ, tới quầy chọn vải, nhờ chưởng quỹ lấy loại bông mềm nhất, mua nửa tấm, ba thước vải đỏ, ba thước vải phấn hồng, chọn kéo, kim chỉ, đệm tay may.

Toàn bộ đều do Bạc Ngôn Sơn trả tiền, lời nào, chỉ cúi đầu xếp vải gùi, theo sát thê tử rời khỏi cửa hàng, lưu ánh mắt ngạc nhiên, ngưỡng mộ của bao phụ nhân trong tiệm.

Ai ngờ một kẻ thô kệch, diện mạo hung dữ như , chiều chuộng thê tử đến thế.

Kim Mãn Ngân cũng quên cửa hàng hương cao mà nàng để ý. Nàng cứ tưởng bên trong sẽ đầy đủ các loại hương cao thơm ngát, nào ngờ mới chỉ ba loại—cao đinh hương, cao lá chu quả và một loại cao dầu. Tất cả đều lấy mỡ lợn nền, song ghi rõ là mỡ lợn, chỉ gọi là hương cao.

Hương cao giá cực kỳ đắt đỏ—một hộp nhỏ cao đinh hương giá tới năm mươi văn, loại thường cũng ba mươi văn, dùng xong trả hộp còn hai văn tiền.

Nghe tiệm mỡ lợn một cân chỉ mười hai văn, thịt ba chỉ mười lăm văn một cân, trong khi mỗi hộp hương cao nhỏ tí chỉ tầm năm mươi gram, Kim Mãn Ngân thầm nghĩ: Đây quả là nghề lời lớn! là từ xưa đến nay, tiền của nữ nhân và trẻ nhỏ dễ kiếm nhất.

Quyết chí kiếm bạc, Kim Mãn Ngân lập tức kéo Bạc Ngôn Sơn tới tiệm thuốc.

Nàng hiểu dược tính, cả tên gọi các vị thuốc cổ.

Bạc Ngôn Sơn vốn là khách quen tiệm thuốc. Hễ núi dược liệu hiếm, tiệm thuốc đều nhờ tìm giúp; xương hổ đây, xương sói hôm qua, đều do mang về bán, tiệm mua kiếm lời lớn.

Hai bước , chưởng quỹ liền vui vẻ đón: “Bạc , hôm nay mang thứ gì quý hiếm tới ?”

Bạc Ngôn Sơn đáp: “Hôm nay mang gì, chỉ đưa thê tử tới mua ít dược liệu.”

Chưởng quỹ liếc Kim Mãn Ngân, giật ngờ thê tử Bạc Ngôn Sơn xinh , khí chất như .

Mèo Dịch Truyện

Ông vui vẻ : “ Bạc nương tử cần gì, tặng một ít quà gặp mặt.”

Bạc Ngôn Sơn lắc đầu: “Không cần, chúng tự trả tiền .”

Chưởng quỹ : “Là quà gặp mặt thôi, vấn đề gì lớn.”

Kim Mãn Ngân cũng từ chối: “Không dám phiền đến chưởng quỹ, mua cũng ít, thể lỗ của hàng.”

Chưởng quỹ càng thiện cảm, mỉm hỏi: “Vậy Bạc nương tử cần mua những gì?”

Kim Mãn Ngân suy nghĩ, chậm rãi kể: “Ta mua hai lượng vỏ mộc tê, hai lượng đinh hương khô, hai lượng lá chu quả khô, hai lượng hoàng kỳ khô, hai lượng thiên hương khô, đủ ?”

Chưởng quỹ đáp ngay: “Đều cả! Bạc nương tử am hiểu dược liệu quá?”

Kim Mãn Ngân nửa thật nửa giả: “Biết đôi chút, nhưng nhờ chưởng quỹ cho nghiền các vị dược thành bột mịn, mỗi thứ để riêng, tuyệt đối lẫn lộn, dụng cụ rửa sạch khi .”

Chưởng quỹ gật đầu: “Tất nhiên, xin cứ yên tâm.”

Kim Mãn Ngân dặn: “Ta và Ngôn Sơn còn dạo chợ, nửa canh giờ nữa sẽ lấy.”

Chưởng quỹ đồng ý: “Được, cứ yên tâm, sẽ cẩn thận.”

Kim Mãn Ngân cảm tạ một nữa, cùng Bạc Ngôn Sơn rời khỏi tiệm thuốc.

Trên đường, Bạc Ngôn Sơn mua cho nàng hai chiếc bánh mè nướng. Bánh to bằng lòng bàn tay, phủ đầy mè, nhân đường ngọt lịm, nướng vàng ruộm, thơm phức.

Kim Mãn Ngân cắn một miếng, mắt sáng lên, theo thói quen đưa tay định mời trợ lý, chợt nhớ ở cổ đại, ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt của Bạc Ngôn Sơn.

Nàng bối rối rụt tay về, nhưng Bạc Ngôn Sơn cúi đầu, thản nhiên cắn ngay chỗ nàng cắn, ăn một miếng lớn.

Hắn nhai ngấu nghiến như thưởng thức mỹ vị nhân gian, còn vui vẻ : “Thê tử, bánh ngon thật, lát nữa về mua thêm cho nàng!”

Loading...