Kim Mãn Ngân né tránh, phản kháng, song sức lực cạn, chỉ còn ôm chặt bắp chân của nam nhân đang vác dê núi vai.
Lưu bà tử trông thấy, trong lòng e ngại Bạc Ngôn Sơn, bẻ tay Kim Mãn Ngân, nhỏ giọng:
“Bạc Ngôn Sơn, lão cảm tạ ngươi đưa con dâm phụ từ núi trở về. Giờ đây là chuyện nhà lão , ngươi hãy tránh xa, đừng nhúng tay nữa.”
Thì , chính đưa nàng xuống núi?
Nói cách khác, chỉ cần tìm ngọn núi , nàng sẽ tìm đường về nhà.
Trong lòng Kim Mãn Ngân rộn lên một tia hy vọng, mặc cho bản chật vật nhường nào, mặc cho m.á.u dê tanh nồng vấy đầy mặt mũi và thể, nàng vẫn ôm chặt lấy chân Bạc Ngôn Sơn, quyết buông.
Lưu bà tử thấy Bạc Ngôn Sơn gì, coi như mặc kệ chuyện nhà họ Lưu, chỉ trách Kim Mãn Ngân ôm chặt buông, liền sức cấu véo, cào xé, mắng:
“Buông , tiểu tiện nhân, ngươi là do lão bỏ bạc mua về, sống là nhà lão , c.h.ế.t cũng là quỷ nhà , buông tay, !”
Bàn tay Kim Mãn Ngân cào rớm máu, nước mắt nàng lăn dài má vì đau đớn lẫn tuyệt vọng.
Nàng thể buông, nam nhân mắt chính là chìa khóa để nàng về nhà, dù c.h.ế.t cũng thể buông.
Nước mắt cùng nỗi đau khiến đầu óc nàng tỉnh táo hơn.
Kim Mãn Ngân đảo mắt, bỗng nghĩ kế, liền lớn tiếng gọi:
“Bạc Ngôn Sơn, chẳng ngươi từng thích , cưới ?”
“Ta nguyện ý, hôm nay liền gả cho ngươi!”
Biết rõ nên lôi kéo việc , nhưng nàng còn lựa chọn nào khác. Nàng tuyệt đối thể bán , nhất định tìm cách trở về.
Lưu bà tử , hai tròng mắt rớt , tiếng đè thấp bỗng gào lên chua chát:
“Đồ dâm phụ! Hóa hai các ngươi tư thông từ lâu! Bạc Ngôn Sơn, lão còn tưởng ngươi là tử tế, ai ngờ ngươi cùng con tiện nhân cấu kết! Người , mau tới đây mà xem, Bạc Ngôn Sơn câu dẫn tiểu quả phụ nhà lão !”
Mèo Dịch Truyện
Lưu bà tử kêu, hai tay quên đập đùi bồm bộp, lóc ăn vạ khắp nơi.
“Mọi mau tới xem! Đồ hạ tiện dám vụng trộm ngay mắt lão cùng Bạc Ngôn Sơn!”
“Số phận lão thật khổ, mười lượng bạc mua về một con chổi, hại c.h.ế.t nhi tử, còn lẳng lơ bại hoại thế !”
Tiếng gào của Lưu bà tử vang dội, kịp kéo hết tới xem náo nhiệt thì “ầm” một tiếng, Bạc Ngôn Sơn ném thẳng con dê núi xuống mặt bà .
Máu dê b.ắ.n khắp nơi, dọa Lưu bà tử sợ đến run rẩy như gà vặn cổ, lập tức câm lặng.
Kim Mãn Ngân nhân lúc bám chân Bạc Ngôn Sơn mà dậy, kéo lấy tay , vội :
“Bà bán thanh lâu, xin ngươi hãy mua , nhất định sẽ kiếm tiền về cho ngươi, kiếm nhiều bạc cho ngươi!”
Bạc Ngôn Sơn sắc mặt âm trầm, vết sẹo mặt dính m.á.u dê càng thêm dữ tợn, Kim Mãn Ngân chằm chằm như mãnh thú rình mồi.
Kim Mãn Ngân đối diện ánh mắt , trong lòng vẫn sợ hãi, nhưng vì mạng sống, nàng cố nén run rẩy, nghẹn ngào cầu khẩn:
“Bạc Ngôn Sơn, xin ngươi mua , cầu xin ngươi!”
“Ta thề, chỉ cần ngươi bỏ bạc mua , bao nhiêu bạc cũng sẽ trả gấp trăm, gấp ngàn ! Ta thể bán thanh lâu, còn về nhà!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-qua-phu-duoc-tho-san-hung-danh-mua-ve-lam-vo/chuong-2-tu-minh-loi-keo-mot-nam-nhan-cau-xin-nam-nhan-mua-ve.html.]
Nàng mặc kệ vì bản kéo tới đây, nhưng rõ ràng nàng đồng ý, đây chính là tội buôn , nàng thuộc về nơi .
Nàng tìm đường về nhà, về nơi pháp luật bảo vệ.
Thôn làng nhỏ bé, tiếng gào của Lưu bà tử chỉ trong chốc lát kéo dân làng vây .
Lưu bà tử thấy càng đông , càng thêm lớn mật, ngửa cổ tru tréo:
“nhi tử khổ mệnh của , xem mẫu ngươi mua về một con chổi, khắc c.h.ế.t ngươi, giờ còn câu dẫn khác, còn là Bạc Ngôn Sơn nữa! Lão chẳng còn mặt mũi nào sống nữa !”
Dân làng lời , thấy Kim Mãn Ngân kéo tay Bạc Ngôn Sơn, ai nấy xì xào bàn tán.
Bọn họ chẳng dám nêu tên Bạc Ngôn Sơn, bèn chỉ trỏ Kim Mãn Ngân:
“Không ngờ tiểu quả phụ nhà họ Lưu là kẻ thông dâm cùng nam nhân bên ngoài !”
“Quả phụ dám thông dâm, còn ở thôn Hà Hạ, nếu đồn ngoài, chẳng bại hoại thanh danh thôn ? Sau còn ai dám gả nữ nhi tới nữa?”
“Phải đó, thôn đều là đàng hoàng, nàng phá hỏng thanh danh, về chẳng còn ai cưới nữ nhi thôn !”
“Mau mở từ đường, bảo thôn trưởng mở từ đường, bỏ nàng lồng heo, dìm sông cho sạch!”
Nghe đến đó, Lưu bà tử vội nghĩ đến mười lượng bạc bỏ mua Kim Mãn Ngân, chẳng lẽ đổ xuống sông xuống biển, chẳng gì ?
Vừa định kêu lên, Kim Mãn Ngân chỉ Bạc Ngôn Sơn:
“Ngươi bạc ? Bao nhiêu bạc, đều thể trả!”
Không khí bỗng trầm mặc, Lưu bà tử trong bụng mừng thầm, dân làng thì đổ dồn ánh mắt về phía Bạc Ngôn Sơn.
Bạc Ngôn Sơn,trưởng tử Bạc gia, năm nay hai mươi tám tuổi.
Hắn mười bốn tuổi tòng quân, mười hai năm chinh chiến, mất tăm mất tích, gia đình đều cho rằng chết, mộ y quan cũng dựng xong.
Nào ngờ, hai năm , Đại Tấn chiến thắng quân Khương, thu hồi đất cũ, Bạc Ngôn Sơn trở về, gương mặt hủy hoại, đều thành , Bạc gia chẳng còn chỗ, lặng lẽ đặt năm lượng bạc xuống, ở nhà tranh chân núi.
Hắn cô độc, hôm nay săn hổ, mai săn sói, từng vì bất hòa mà đánh gãy răng, gãy chân, dân làng e dè lấy dọa trẻ nhỏ. Không ai hiểu vì dính dáng tới tiểu quả phụ nhà họ Lưu.
Kim Mãn Ngân tuy dung mạo xinh , nhưng khắc phu, khắc mẫu, mẫu qua đời vì nàng, phụ lập kế mẫu cũng lâm bệnh.
Cha nàng chẳng , đành gả nàng xung hỉ cho nhi tử ốm yếu nhà họ Lưu, ai ngờ đêm động phòng liền biến thành tang sự, tân nương hóa quả phụ.
Lưu bà tử cho là nàng khắc c.h.ế.t con , liền ngày ngày đánh mắng chẳng tiếc tay.
Giờ Kim Mãn Ngân bảo Bạc Ngôn Sơn trả bạc, đều thầm nghĩ: Phen thể nào cũng chuốc họa , gặp Bạc Ngôn Sơn hung thần ác sát, mặt mũi dữ tợn, chẳng chừng đánh cho thừa sống thiếu chết.
Vài nam nhân trai tráng tự nhận là thấy Bạc Ngôn Sơn im lặng, liền lên tiếng khuyên:
“Bạc Ngôn Sơn, ngươi là thợ săn giỏi, nhà thiếu thịt cá, cưới một tiểu cô nương trinh trắng còn dễ như trở bàn tay, mua một tiểu quả phụ khắc phu về gì?”
“Loại quả phụ giữ đạo, hư hỏng, cho dù dung mạo xinh , eo thon đến mấy, cưới về cũng an phận, tiền mất tật mang, chuốc thêm chuyện cho thiên hạ!”
“Phải đó, Bạc Ngôn Sơn, chỉ cần ngươi lên tiếng, trong thôn ngoài thôn bao nhiêu nữ nhi tranh gả cho ngươi!”
“ , với bản lĩnh săn b.ắ.n của ngươi, bữa cơm chẳng bao giờ thiếu thịt, lập một cô nương trinh trắng thê tử quá dễ dàng, đừng dại mà cưới loại quả phụ qua một đời chồng!”