Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại - Chương 111-112

Cập nhật lúc: 2025-03-04 20:33:50
Lượt xem: 230

Anh nhất định sẽ nỗ lực chứng minh mình xứng đôi với Ôn Duyệt, không để cho người khác bởi vì anh mà coi khinh Ôn Duyệt.

……

Chờ đến trưa ngày hôm sau Ôn Duyệt tan học trở về ăn cơm, Chu Diệu đã báo chuyện này cho cô, anh nói định mang theo nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào đi Thượng Hải, nhưng lần này không có khả năng mấy ngày là có thể trở lại.

Lúc này đi, có lẽ phải chờ đến gần ăn tết mới có thể trở lại.

“Sao lại đột nhiên muốn đi Thượng Hải?” Ôn Duyệt nghe vậy sửng sốt hai giây, có chút nghi hoặc hỏi.

Chu Diệu mím môi: “Anh muốn đi ra ngoài thử một chút.”

Ôn Duyệt: “Ồ.”

Ở tuổi này của Chu Diệu muốn đi ra ngoài lập nghiệp cũng là chuyện bình thường, tuy rằng trước đó anh vẫn luôn có chút kháng cự. Nhưng ngẫm lại, Chu Diệu cũng chỉ mới hai mươi tuổi, suy nghĩ thay đổi thất thường cũng rất dễ hiểu.

“Vậy đi thôi.” Ôn Duyệt cười cười.

Chu Diệu mím môi càng chặt, cường điệu nói: “Kế tiếp anh sẽ rất bận, có khả năng là không rảnh trở về, chỉ có thể đợi đến thời gian ăn tết.”

Ôn Duyệt nhướng mi, gật đầu: “Em biết nha, giai đoạn đầu gây dựng sự nghiệp chính là rất bận, em có thể hiểu, anh cứ yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho bà nội Phương và Lộ Lộ, ừm, cũng sẽ chăm sóc cho mình thật tốt, các anh cứ yên tâm đi.”

Chu Diệu có chút tức giận cũng có chút lo lắng, càng có chút ủy khuất: “Chúng ta sẽ rất lâu không được gặp nhau, em có nhớ anh không?” Anh không thích vòng vo, có cái gì liền trực tiếp nói thẳng.

Xác định muốn đi Thượng Hải lập nghiệp, không mất mấy năm thì rất khó làm nên tên tuổi. Tuy rằng Chu Diệu đối với chính mình rất có tự tin nhưng anh cũng không có tự tin đến mức cho rằng mình có thể làm nên tên tuổi trong mấy tháng.

Cho nên kế tiếp anh và Ôn Duyệt sẽ gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều.

“Anh……” Ôn Duyệt nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của Chu Diệu, chớp chớp mắt cười nói, “Em sẽ điền nguyện vọng thi vào trường đại học Thượng Hải.”

Chu Diệu sửng sốt.

“Những chuyện khác anh đừng nghĩ nhiều, đến Thượng Hải ổn trọng một chút, đừng xúc động, trước khi làm việc hay hành động hãy suy xét đến hậu quả, động não nhiều chút.” Giọng nói của Ôn Duyệt dịu dàng, “Chờ sang năm, em sẽ đưa bà nội Phương và Lộ Lộ đi Thượng Hải tìm các anh, hy vọng đến lúc đó ở Thượng Hải sẽ có chỗ cho chúng ta đặt chân.”

Chu Diệu lập tức phản ứng lại, lông mày và cánh môi đang mím chặt đồng loạt buông ra, trầm giọng đồng ý: “Được, anh biết rồi, anh sẽ làm được.” Tuy rằng trong lòng vẫn cảm thấy thấp thỏm, nhưng nghe được những lời này của Ôn Duyệt, anh cảm thấy an ủi hơn, càng có động lực mười phần!

Rất tốt, trước khi Ôn Duyệt kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học và đến Thượng Hải, anh nhất định phải làm ra chút gì đó.!

Phương Thạch Đào cũng đã nói cho bà nội Phương biết, bà nội cũng ủng hộ bọn họ ra ngoài lập nghiệp, cho nên thời gian khởi hành được chọn là cuối tuần.

Lý Niệm Thu biết Chu Diệu muốn đi Thượng Hải nên cũng tới đưa bọn họ đến ga tàu hỏa, nhìn xe lửa màu xanh dần dần đi xa, trong mắt mang theo một chút khao khát.

Cô cũng rất muốn ra ngoài xem thử.

“Cậu định thi vào đại học Thượng Hải sao?” Lý Niệm Thu sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, quay qua hỏi người bạn tốt bên cạnh.

Ôn Duyệt ừ một tiếng: “Đúng vậy, cậu đã quyết định thi vào trường đại học nào chưa?”

Lý Niệm Thu rũ mắt suy nghĩ hai giây, cười: “Tớ đây cũng muốn đi Thượng Hải.”

Ôn Duyệt: “Được…… A?”

Cô sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Lý Niệm Thu, trong mắt có mờ mịt cùng khó hiểu: “Cậu cũng thi vào đại học Thượng Hải?” Nhưng trong tiểu thuyết, Lý Niệm Thu đã ghi danh vào trường đại học thủ đô, sao lại đột nhiên thay đổi lựa chọn?

Đợi đã, Lý Niệm Thu và nam chính sẽ gặp nhau ở đại học thủ đô, bây giờ cô ấy lại thay đổi lựa chọn đi Thượng Hải, vậy có còn cơ hội gặp được nam chính không? Nếu lỡ như không gặp, nữ chính.......

“Đúng vậy.” Lý Niệm Thu nhướng mày, “Trước đó vốn dĩ định thi đại học thủ đô, bất quá thi ở đâu với tớ mà nói cũng đều giống nhau, trong hai năm tới Thượng Hải sẽ phát triển rất nhanh, đi Thượng Hải cũng không tệ.”

Ôn Duyệt muốn nói lại thôi.

Lý Niệm Thu phát hiện biểu tình của cô không thích hợp, “Làm sao vậy?”

Ôn Duyệt lắc đầu: “Không có gì, khá tốt, như vậy chúng ta lại có thể ở cùng nhau. Đúng rồi, vậy khi cậu vào đại học, cậu có muốn mang theo Tưởng Đông đi cùng không?”

Lý Niệm Thu ừ một tiếng: “Muốn.”

Ôn Duyệt:…… Ai? Cái này lại không giống như trong tiểu thuyết.

“Đều là nhờ cậu.” Ánh mắt của Lý Niệm Thu nhu hòa, “Nếu không phải nhờ vào số tiền kiếm được trong kỳ nghỉ hè, có lẽ tớ sẽ không thể mang theo Tưởng Đông đi cùng. Con bé cũng muốn đi học, tiêu phí nhất định sẽ không ít, bây giờ tớ có tiền, mấy vấn đề này đều có thể giải quyết.”

Ôn Duyệt bấm tay gãi gãi mặt, “Vậy khá tốt, để lại một mình con bé ở đây quá không an toàn, đám người kia nhà cậu…… Mang theo là được, đêm nay ăn lẩu đi? Thời tiết này, ăn lẩu là thoải mái nhất.”

Lý Niệm Thu cười cười: “Được nha, tớ sẽ dẫn theo em gái đi mua đồ ăn.”

Ôn Duyệt: “ok, tớ trở về chuẩn bị nước lẩu.”

Hai người nhìn nhau cười, vô cùng vui vẻ mà rời khỏi ga tàu hỏa.

Trên chiếc xe lửa màu xanh, Chu Diệu dựa vào cửa sổ xe nhìn khung cảnh đang chạy ngược ngoài cửa sổ, trong lòng anh đã bắt đầu nhớ cô vợ nhỏ của mình.

Cô vợ nhỏ của anh chắc cũng đang nghĩ về anh đi.

Trong chớp mắt liền đến cuối tháng 11, sau vài trận mưa thời tiết trở nên càng ngày càng lạnh. Chu Diệu từ Thượng Hải gửi về một túi hàng, bên trong có vài chiếc áo khoác lông vũ. Ở niên đại này, áo khoác lông vũ vô cùng đơn giản, không có kiểu dáng đa dạng như ở đời sau.

Bất quá đây đều là Ôn Duyệt nhìn theo góc độ của thế hệ sau. Ở trong mắt của những người ở niên đại này, áo khoác lông vũ chính là một món đồ mới mẻ lại đắt tiền.

Cho nên khi Ôn Duyệt mặc chiếc áo khoác lông vũ màu đen đến trường học đã thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người.

“Ôn Duyệt, cậu đang mặc áo khoác lông vũ sao?” Có bạn học không nhịn được tò mò tiến lên hỏi.

Ôn Duyệt đeo chiếc khăn quàng cổ màu đỏ do chính mình đan, lộ ra gương mặt trắng nõn mềm mại, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, cười tủm tỉm mà đáp: “Đúng vậy, là áo khoác lông vũ.”

“Tớ biết áo khoác lông vũ rẻ nhất cũng đến 50-60 đồng, cậu mua chiếc áo này bao nhiêu tiền vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phu-nu-phao-hoi-trong-nien-dai/chuong-111-112.html.]

Ôn Duyệt nhớ tới lời của Chu Diệu đã nói trong điện thoại hai ngày trước, hàm hồ nói: “Cũng gần như vậy.”

“50-60 đồng? Còn nhiều hơn tiền lương một tháng của mẹ tớ.”

“Rất đắt, nhưng mà nghe nói áo khoác này mặc vào rất ấm áp, cậu đi thành phố mua sao?”

Chương 112:

“Lần trước tớ đến thành phố hình như đã hết hàng rồi, bây giờ lại có hàng rồi sao?”

Ôn Duyệt mỉm cười: “Là chồng của tớ gửi từ Thượng Hải về.”

Cô biết các bạn trong lớp đều đã biết chuyện cô đã kết hôn, cho nên cô cũng không giấu giếm mà công khai nói ra. Hơn nữa Ôn Duyệt cũng muốn thay đổi hình tượng của Chu Diệu ở trong lòng mọi người, cái gì mà tên lưu manh du thủ du thực, tất cả đều là giả.

Quả nhiên, cô vừa nói như vậy các bạn học liền càng tò mò.

“Chồng của cậu không phải ở trong thôn sao, anh ấy đi Thượng Hải? Đi Thượng Hải làm gì a?”

“Anh ấy vậy mà sẵn sàng tiêu tiền mua áo khoác lông vũ cho cậu?”

“Không phải nói chồng của cậu là lưu manh sao, tiền ở đâu ra?”

“……”

.

“Ai nói với các người chồng của Ôn Duyệt là lưu manh?” Lý Niệm Thu ở bên cạnh nghe được rõ ràng, nhướng mi mở miệng nói chuyện: “Tôi và anh ấy ở cùng một thôn, cũng không có nghe người ta nói như vậy, các người là nghe ai nói?”

“Chính là nghe người khác nói a.”

Lý Niệm Thu bĩu môi chậc một tiếng: “Vậy các người bị lừa rồi. Ồ, chồng của Ôn Duyệt hẳn là các người đã gặp qua rồi mới đúng a, quầy hàng bày bán vòng cổ lắc tay ở phía Nam lúc trước, các người còn nhớ không?”

Có mấy nữ sinh liếc nhìn nhau, gật đầu: “Nhớ.”

Lý Niệm Thu ngữ khí nhàn nhạt: “Ứm, người cao nhất chính là chồng của Ôn Duyệt. Trước đây quả thật anh ấy không có công việc ổn định, nhưng vẫn có tiền, hiện tại lại đi Thượng Hải lập nghiệp.”

Ôn Duyệt mỉm cười mà phụ họa: “Niệm Thu nói đúng.”

“A? Thì ra là anh ấy! Tớ nhớ rõ, là người có vóc dáng rất cao, còn rất đẹp trai nữa, lúc trước tớ còn nói với bạn mình cảm thấy anh ấy còn đẹp trai hơn so với các minh tinh điện ảnh. Ôn Duyệt, thì ra anh ấy chính là chồng của cậu a?”

“Anh ấy thường xuyên buôn bán đồ vật ở Thượng Hải, khẳng định rất có tiền, tuy rằng không có công việc ổn định, nhưng cũng không thể nói anh ấy là lưu manh chơi bời lêu lổng....”

Những tin đồn lan truyền trước đây lập tức bị đánh vỡ, các bạn học đều có chút kinh ngạc.

“Vậy còn có người nói chồng của cậu vốn là vị hôn phu của chị họ cậu, chuyện này có thật không?”

“À? Đúng vậy, chồng của tớ vốn là vị hôn phu của chị họ tớ.” Vẻ mặt của Ôn Duyệt rất bình tĩnh mà đồng ý, “Chị họ tớ ghét bỏ chồng của tớ là người nông thôn không có tiền đồ nên không muốn kết hôn, cho nên liền đẩy tớ ra gả thay. Nói thật, tớ còn rất muốn cảm ơn chị ấy, nếu không phải chị ấy không muốn kết hôn, hiện tại tớ cũng không thể mặc được áo khoác lông vũ, không thể quay trở lại trường học, cũng không có cơ hội thi đại học.”

Tầm mắt của Ôn Duyệt nhìn về phía Ôn Hiểu Ngọc đang ngồi trên ghế vùi đầu đọc sách, cô đề cao âm lượng nói: “Ôn Hiểu Ngọc, chị họ, thật là rất cảm ơn chị.”

Các bạn học: “A???”

“Ôn Hiểu Ngọc là chị họ của cậu??”

Ôn Duyệt cười cười không nói chuyện, trở lại chỗ ngồi, lấy đề luyện tập ra đưa cho Lý Niệm Thu, cô cũng tiếp nhận đề luyện tập của Lý Niệm Thu, hai người tự sửa đề cho nhau.

Mọi người thấy thế cũng trở về chỗ ngồi, nhưng chuyện mà Ôn Duyệt nói thật sự là có chút ngoài dự đoán của mọi người, bọn họ hiện tại làm gì có tâm tư đọc sách a, sôi nổi bắt đầu truyền giấy, muốn kể cho bạn tốt nghe nội tâm đang khiếp sợ của mình.

Đặc biệt là bạn cùng bàn của Ôn Hiểu Ngọc, cô ấy chính là người lan truyền tin đồn, cảm giác mình đang bị lừa, cô ấy viết một tờ giấy chất vấn Ôn Hiểu Ngọc tại sao lại muốn lừa gạt mình.

Ôn Hiểu Ngọc trả lời trên tờ giấy: Tớ lừa cậu khi nào? Tớ cũng không có nói sai a, chồng của Ôn Duyệt trước đó vốn dĩ là vị hôn phu của tớ, tớ cũng chưa nói là Ôn Duyệt cướp đi, chính cậu tự hiểu sai sao còn trách lên đầu tớ.?

Bạn ngồi cùng bàn:……!!!!!. Hiện tại tất cả đều là lỗi của cô ấy!??

Bạn ngồi cùng bàn của Ôn Hiểu Ngọc cực kỳ nghẹn khuất, nhưng nhìn kỹ Ôn Hiểu Ngọc xác thật cũng chưa nói sai, chẳng qua lúc ấy những lời cô ta nói có tính hiểu lầm rất mạnh.

Cô gái nhỏ ngay lúc này liền vẽ vĩ tuyến 38 với Ôn Hiểu Ngọc, hai người cứ như vậy mà chia ra.

Hiện tại tâm tình của Ôn Hiểu Ngọc cũng rất không tốt. Những lời mà Ôn Duyệt vừa mới nói cô ta nghe được rõ ràng, trong lòng giống như bị mèo cào, không nhịn được mà nghĩ nếu lúc ấy người kết hôn với Chu diệu là cô ta, như vậy hiện tại áo khoác lông vũ mà Ôn Duyệt đang mặc có phải là của cô ta hay không?

Vân Mộng Hạ Vũ

Hiện tại người được mọi người hâm mộ có phải chính là cô ta hay không?

Ôn Hiểu Ngọc càng nghĩ càng phiền, một chữ trên sách giáo khoa cũng xem không vào, suy nghĩ đã sớm bay xa. Tuy rằng Chu Diệu là dân quê, nhưng hiện tại xem ra anh vẫn có chút năng lực? Ít nhất có thể kiếm được tiền, hơn nữa còn đẹp trai.

Sớm biết như vậy lúc trước cô ta liền gả cho anh! Không cho Ôn Duyệt chiếm được tiện nghi này!

Bây giờ Ôn Duyệt đã trở lại trường học, lại dọn đến huyện thành ở, còn có áo khoác lông vũ, trực tiếp đẩy cô ta xuống dưới! Dựa vào cái gì chứ!

Ôn Hiểu Ngọc càng nghĩ càng giận, không có chú ý tới ánh mắt của các bạn học xung quanh nhìn cô ta có gì không ổn.

Bạn cùng bàn của cô ta đã đem ngọn nguồn mọi chuyện nói cho mọi người trong lớp biết, mọi người đều không phải là tên ngốc, thoạt nhìn thì quả thật Ôn Hiểu Ngọc cái gì cũng đều chưa nói. Nhưng cách nói chuyện của cô ta rất dễ khiến người khác hiểu lầm, oa, không nghĩ tới cô ta lại là loại người này!

Lý Niệm Thu cũng thấy được tờ giấy, cô vốn dĩ đã không thích Ôn Hiểu Ngọc, cô cầm bút nhướng mày ở trên tờ giấy viết cho mọi người biết gia đình của Ôn Hiểu Ngọc đã đối xử với Ôn Duyệt như thế nào.

Họ thèm muốn mảnh đất mà bà nội đã cho Ôn Duyệt và số tiền mà bà nội cấp cho Ôn Duyệt đi học, buộc Ôn Duyệt thôi học ở nhà làm việc, buộc Ôn Duyệt thay thế Ôn Hiểu Ngọc gả cho Chu diệu người mà bọn họ chướng mắt.

Người trẻ tuổi phần lớn đều là ghét cái ác như kẻ thù, không giống như người trưởng thành khéo đưa đẩy như vậy. Bọn họ chướng mắt những hành vi của người như Ôn Hiểu Ngọc, đương nhiên họ sẽ thẳng thắn thể hiện điều đó, trực tiếp không tiếp xúc vối cô ta, không chơi cùng cô ta, cô lập cô ta.

Cho nên chờ đến lúc tan học, Ôn Hiểu Ngọc đứng dậy đi tìm bạn tốt của cô ta muốn tay khoác tay cùng nhạ đi nhà vệ sinh, liền nhìn thấy bạn tốt của cô ta dùng ánh mắt xa lạ nhìn qua, trong miệng nói: “Ôn Hiểu Ngọc, không nghĩ tới cậu lại là loại người như vậy, chúng ta tuyệt giao đi, tôi không cần kết giao bạn bè với một người như vậy!”

Tươi cười trên mặt Ôn Hiểu Ngọc lập tức cứng đờ, tim đột nhiên đập nhanh hơn, làm bộ rất nghi hoặc hỏi: “A Du, cậu đang nói gì vậy, sao tớ nghe không hiểu?”

A Du hừ một tiếng: “Chuyện giữa cậu và Ôn Duyệt mọi người đều biết hết rồi, trước đây những tin đồn đó về cô ấy đều do cậu truyền ra. Không cần ngụy biện, cậu là người thông minh, nhưng chúng tôi cũng không phải kẻ ngốc a, cậu nói cậu không phải cố ý, vậy vì sao những lời đồn đãi trong lớp truyền thành như vậy mà cậu cũng không đứng ra giải thích một chút? Dù sao Ôn Duyệt cũng là em họ của cậu!”

Loading...