Chỉ nghe một âm thanh khàn khàn đến mức tận cùng truyền đến: "Nàng...... Không yêu ta."
Đúng vậy, hắn nhớ ra rồi.
Nàng không yêu hắn.
Để hắn tồn tại, có lẽ mới là trừng phạt lớn nhất nàng dành cho hắn.
Nữ nhân này lừa gạt hắn, nữ nhân này khiến hắn yêu tận xương tuỷ, nữ nhân này dẫm đạp trái tim hắn thành bùn, nữ nhân này khiến hắn hèn mọn.
Hắn hẳn nên hận nàng mới đúng.
Nghiền xương nàng thành tro cũng không quá.
Nhưng sao hắn bỏ được?
Hắn không bỏ được.
Cho dù chính miệng nàng nói hận hắn.
Cho dù chính miệng nàng nói với hắn, c.h.ế.t cũng không muốn c.h.ế.t cùng hắn.
Cho dù nàng đẩy hắn ra, c.h.ế.t cũng không muốn có bất kì liên quan gì đến hắn, muốn phân rõ giới hạn với hắn.
Cho dù nàng chưa bao giờ yêu hắn.
Cho dù từ đầu đến cuối đều là lừa gạt, đều là giả dối, đều là tính kế, không có nửa phần thật lòng.
Hắn cũng yêu nàng rất nhiều, rất nhiều.
Nàng tựa như tia nắng ấm áp, chiếu rọi thế giới hoang vu trong hắn, vì thế trong lòng hắn như gấm như hoa, cây xanh bóng mát. Nhưng khi tia nắng rời đi, thế giới của hắn lại một lần nữa trở về tĩnh mịch, biến thành cánh đồng mênh m.ô.n.g bát ngát vô bờ.
Nơi từng được ánh mặt trời chiếu đến, hoa nở khắp nơi khô héo, để lại cành khô đầy đất.
Đó là chứng cứ nàng đã tới, là phong cảnh đẹp nhất hắn từng gặp.
Mặc dù hoa đã khô héo, cũng sẽ không biến mất.
Người từng yêu, vĩnh viễn không thể quên đi, cũng vĩnh viễn không thể hủy diệt.
Tân nương hồng y Bùi Tịch ôm trong lòng ngủ say, từng bước một đi ra cửa, bước vào trong tuyết lớn bay tán loạn.
Nàng ngủ rất lâu, hắn tìm một chỗ, để nàng có thể ngủ lâu dài, sẽ không bị ai quấy nhiễu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-yeu-duoi-repz/chuong-334.html.]
Cuồng phong thổi quét, bông tuyết bay tán loạn.
Toàn bộ vùng đất một mảnh trắng xoá.
Trong cơn gió lạnh buốt, sợi tóc nam nhân phiêu tán, vạt áo đỏ tươi tung bay theo gió, từng bước một đi về sau núi Dược Vương Cốc.
Nơi đó có núi non trập trùng, sẽ không có ai quấy rầy bọn họ.
A Thất quỳ gối trên nền tuyết, đại nam nhân cường tráng như vậy, giờ phút này lại khóc đến mặt đầy nước mắt, cầu xin hắn: "Công tử, người muốn đi đâu, mang theo ta đi, ta đi cùng người, ta hầu hạ người......"
Bùi Tịch nhẹ nhàng lắc đầu, một lớp tuyết mỏng rơi xuống trên đầu trên người hắn, mặt mày cũng như bao phủ sương tuyết lạnh lẽo mênh m.ô.n.g vô bờ.
"Ta đã từng làm rất nhiều chuyện sai, hiện tại nên là lúc chuộc tội, ngươi đi giúp ta làm một chút đi, ta càng muốn bồi nàng. Người nàng lạnh như vậy, để nàng một mình, sẽ cô đơn."
Để lại những lời này, hắn cũng không quay đầu lại mà đi vào núi rừng.
Phía sau truyền đến tiếng bạn bè kêu gọi, tiếng khóc của Lâm Thanh Nghiên, Bùi Tịch mắt điếc tai ngơ.
Đều không quan trọng, không có gì quan trọng.
Cả đời này của hắn, điều duy nhất muốn, đã ở trong lòng hắn. Mặc dù chỉ là một cái xác trống rỗng.
Núi rừng vào đông sâu thẳm đen tối, không thấy một chút màu xanh nào của cây cối, chỉ có tiếng tuyết rơi vô tận, từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Thế giới trong nháy mắt trở nên rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng bước chân của hắn, đạp lên tuyết thật dày, lạo xạo lạo xạo, là âm thanh duy nhất trong yên tĩnh.
Bước chân của hắn cũng rất nặng, lưu lại một chuỗi dấu chân thật sâu trên nền tuyết, chạy dài, từng chút từng chút hướng vào núi sâu không người.
Bi thương cực hạn không phải khóc lớn, không phải kêu to, mà là yên tĩnh vô biên và lạnh lẽo.
Lạnh không phải từ bên ngoài, mà là từ trong lòng.
Ngực như có một cái động lớn, gió lạnh gào thét, tuyết bay tán loạn, bầu trời tuyết vẫn không ngừng rơi, rơi xuống đáy lòng hắn.
Lạnh lẽo dọc theo mạch m.á.u lan tràn đến toàn thân, đến khắp người, đến mỗi một sợi tóc, lại từng chút từng chút đông cứng hắn.
Bùi Tịch càng dùng sức ôm nữ nhân trong lòng, gắt gao rúc vào nàng.
Lúc nàng tỉnh không muốn ở cùng hắn, sau khi ngủ lại rất ngoan. Tùy ý hắn muốn làm thế nào, nàng đều không đẩy hắn.
Hắn kỳ thật rất mệt, tay chân vô lực, bước chân nặng đến cơ hồ không nâng lên nổi, n.g.ự.c từng trận đau đớn, rõ ràng đã giải độc, độc tra tấn hắn 20 năm vẫn như đang tồn tại trong thân thể hắn, khiến hắn hô hấp cũng khó khăn.
Nhưng hắn không dám dừng lại, nếu dừng lại, thế giới lại biến thành một mảnh tĩnh mịch.