【 Một phút đếm ngược. 】
【59 giây. 】
Âm thanh điện tử phát lên trong đầu, An Cửu rốt cuộc ngừng lên án.
Nàng chậm rãi, không tiếng động tránh cái ôm của nam nhân, cố nén đau nhức, từng chút từng chút kéo khoảng cách giữa hai người.
Bùi Tịch vẫn không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn nàng, như mất đi linh hồn.
Cặp mắt đen hẹp dài kia, ngày xưa luôn mang theo ý cười, mỗi lần nhìn nàng luôn phá lệ chuyên chú, phảng phất trong mắt chỉ có nàng.
Giờ phút này, lại như hai tấm gương bị vỡ, bên trong là một mảnh hoang vu rách nát tĩnh mịch.
Đen như mực, không thấy một tia sáng.
【 Mười giây đếm ngược. 】
An Cửu quay mặt đi, nội tâm không tiếng động nói: "Trở về đi, ta phải về nhà."
【 Tít, đã nhận. 】
Trước mắt bắt đầu choáng váng, như thể bước lên một con thuyền lảo đảo giữa giông bão, cuối cùng An Cửu nhìn nam nhân một cái.
"Bùi Tịch, ngươi gạt ta một lần, ta cũng lừa ngươi một lần, chúng ta không ai nợ ai."
"Ta lấy đi tình yêu của ngươi, trả lại ngươi một cái mạng."
"Sau này...... Không bao giờ gặp lại."
Dứt lời, đếm ngược kết thúc, đầu An Cửu gục xuống, ngay sau đó liền phát giác mình đã rời khỏi cơ thể kia.
Nàng lơ lửng trong không trung, có thể thấy hai người nằm trên giường hỉ đỏ thẫm, một nam một nữ, nam tử nằm nghiêng nhìn nữ tử, nữ tử nằm thẳng hai mắt nhắm chặt.
Giữa bọn họ có một khoảng cách rõ ràng, giống như lạch trời, ngăn cách lẫn nhau.
【 Ký chủ cần dừng lại một lúc không? Chúng tôi cung cấp cho cô dịch vụ tạm lưu, không thể can thiệp phát triển của thế giới, nhưng có thể quan sát cốt truyện kế tiếp. 】
An Cửu ngẩn người, một hồi lâu mới nói: "Không cần, đi thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-yeu-duoi-repz/chuong-330.html.]
Một giấc ngủ này hơn nửa năm, nàng nhớ đô thị phồn hoa ở hiện đại.
Hệ thống lại hỏi: 【 Tôi có một vấn đề nghĩ không ra, vì sao cuối cùng cô lại nói sự tồn tại của nhiệm vụ cho Bùi Tịch chứ? 】
Theo hệ thống, cách làm này của An Cửu thật sự có chút thừa.
Nghe vậy, An Cửu im lặng một chốc, mới nhẹ giọng hỏi: "Ngươi cho rằng ta trời sinh kỹ thuật diễn tốt sao? Một người bình thường, có thể diễn đến mức giấu diếm được mọi người, bao gồm boss phản diện nhạy bén?"
Nhiệm vụ hoàn thành, sắp trở về hiện đại, không hiểu sao An Cửu có chút mong muốn nói hết.
Huống hồ, sau khi trở về, chuyện cũ về thế giới này, hẳn là cũng không biết nói sao.
Hệ thống là người duy nhất nghe, nó lại không phải người, cũng là người nghe tốt nhất.
"Biểu diễn có ba trường phái, một là thể nghiệm, một là cách thức, một là biểu hiện. Ta không có kỹ thuật diễn tinh vi như ảnh đế, ta cũng chưa bao giờ học diễn kịch, không dùng được cách thức cũng không dùng được biểu hiện."
"Cho nên ta chỉ có thể dùng thể nghiệm, thể nghiệm cảm giác ta thích hắn."
An Cửu nhẹ nhàng thở dài: "Quyển sách kia, ta vốn chỉ thích hắn."
Phái thể nghiệm đại khái chính là, nếu nàng có một chút thích hắn, vậy nàng liền cố tình phóng đại điều đó, lừa gạt bản thân cũng lừa gạt người khác, nàng rất thích rất thích hắn, giống với tự mình tẩy não.
Ngay từ đầu nàng đối với Bùi Tịch, thật sự chỉ là hảo cảm nhợt nhạt, tuyệt đối không tính là yêu, hiện tại...... Đại khái nhiều hơn ban đầu một chút.
Nàng cũng là người, không phải động vật m.á.u lạnh.
Ai có thể bất động khi đối mặt với tình yêu mãnh liệt như vậy?
Bùi Tịch sẽ cảm động vì nàng thoát khỏi tình cổ mà yêu nàng, An Cửu cũng không thể thời ơ khi hắn đồng sinh cộng tử.
Bọn họ vốn là một loại người, đều sẽ bị thu phục dưới tình yêu thuần túy.
Chẳng qua An Cửu càng lý tính, càng tỉnh táo, càng hiểu bản thân muốn cái gì.
Nàng muốn sống, nàng phải về nhà, đây không phải thế giới thuộc về nàng.
Tuy tình yêu trân quý, nhưng cuộc sống của nàng không chỉ có tình yêu, nàng cũng không đến mức hữu tình ẩm thủy bão*.
* Hữu tình ẩm thủy bão: Một vế trong câu Hữu tình ẩm thủy bão, vô tình thực phạn ky, ý chỉ Những người yêu thì khi thiếu thốn, chỉ uống nước họ cũng thấy no đủ, nhưng nếu không có tình cảm, thì dù được ăn cũng cảm thấy đói.