Tựa hồ còn ngại chưa đủ kích thích, Phi Trần một bên cũng lên tiếng: "Bần tăng có thể làm chứng, người mà An thí chủ ái mộ đúng là Bùi thần y. Nếu Bùi thần y không tin, sau khi việc này kết thúc, đến cây tùng ở chùa Vô Âm xem thử."
Giọng Phi Trần phát ra, Bùi Tịch bỗng nhiên nhớ lại thời gian ở chùa Vô Âm.
Hắn nhớ ngày ấy nhìn thấy An Cửu và Phi Trần cầm tay xuất hiện ở dưới cây tùng, hòa thượng bạch y không nhiễm hạt bụi treo tấm lụa đỏ lên cành cây tùng cho thiếu nữ.
Phi trần nói như vậy, là có ý gì?
Nhịp tim càng thêm kịch liệt, cơ hồ nhảy ra khỏi ngực, cổ họng Bùi Tịch nghẹn lại từng đợt, m.á.u khắp người mơ hồ bắt đầu sôi trào.
Nàng thích hắn?
Nàng thích Bùi Tịch?
Người trong lòng nàng, là phế nhân Bùi Tịch?
Sao có thể?
Sao nàng sẽ thích hắn?
Bùi Tịch nhất thời không biết nên tin ai.
Lý trí nói cho hắn, những người này nhất định là hiểu lầm, bọn họ nói không phải sự thật. Dù sao hắn mới là đương sự, chẳng lẽ muốn hắn hoài nghi cảm giác của mình sao?
Nhưng về phương diện khác, tim hắn đập càng thêm mãnh liệt, trái tim băng giá nhiều năm trong lồng n.g.ự.c kia, dường như biến thành trái cây chín mọng, căng đến cơ hồ muốn nổ tung, bị một bàn tay nắm lấy, nhẹ nhàng xoa bóp, liền tràn ra nước quả chua ngọt.
Hắn không thể tin được, rồi lại không khống chế nổi muốn tin.
Theo lời đó, mấy người liền sôi nổi nghị luận.
"Ta nghe nói Bùi thần y cũng luyện bí tịch thần công kia, là An Cửu giao cho huynh chăng? Ta từng bảo cô ấy đừng nói bí tịch cho người khác, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn nói cho huynh." Kim Yến Uyển nói.
Phi Trần tiếp lời: "Bần tăng và An thí chủ không tính là hiểu biết, ngày ấy ngài phát bệnh ở giới đường, sáng sớm hôm sau, An thí chủ liền tới cung cấp cho ta manh mối về Tiên Vô Mệnh."
Lâm Thanh Nghiên cũng nói: "Lần đó huynh rời chùa Vô Âm về Dược Vương Cốc, An Cửu sợ sẽ liên lụy huynh, khiến huynh cũng bị Tiên Vô Mệnh theo dõi, liền nhờ Phi Trần đại sư dẫn cô ấy tới tìm ta và Hạ đại ca."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-yeu-duoi-repz/chuong-295.html.]
Minh Dập chỉ lời ít mà ý nhiều nói một câu: "Đêm thành hôn đó, An Cửu bảo ta đưa nàng đến Dược Vương Cốc, nàng nói muốn đi tìm huynh."
Từng câu từng chữ, mỗi một câu đều là tâm ý của thiếu nữ đối với hắn.
Bùi Tịch trầm mặc, dưới ánh mặt trời khuôn mặt thanh tuấn tái nhợt.
Mâu thuẫn lớn xé rách hắn, khiến hắn lâm vào hỗn loạn xưa nay chưa từng có, chỉ cảm thấy thế giới trong mắt đột nhiên thay đổi.
Rốt cuộc cái nào là thật, cái nào là giả?
Nếu những người này nói chính là thật, vậy hắn sai rồi sao?
Giờ khắc này, Bùi Tịch chỉ muốn nhanh trở về, trở về bên cạnh thiếu nữ kia, chính miệng hỏi nàng một câu.
Người nàng yêu, đúng là phế nhân Bùi Tịch mà nàng vô cùng ghét bỏ trong miệng không?
Nếu là thật, vì sao nàng không sớm nói với hắn?
Sau đó trên đường đi, thần sắc công tử bạch y đều không ngăn được hoảng hốt, vẻ mặt mất hồn mất vía.
Mọi người cũng không quấy rầy hắn, Minh Dập nhỏ giọng nói thầm: "Còn kém không nhiều lắm."
Lộ trình không dài, rất nhanh mọi người liền tới bìa rừng yên tĩnh đến quỷ dị.
Trước khi tiến vào rừng, Phi Trần nói: "Trong rừng có bày trận pháp, rất dễ bị lạc phương hướng, để phòng ngừa có người đi lạc, chúng ta vẫn nên cố gắng cùng nhau hành động."
Tất cả mọi người sôi nổi đáp ứng.
Không ngờ mới vào trong rừng chưa lâu, liền có người phát giác vị Bùi thần y bạch y nhẹ nhàng, không biết đã mất dạng từ khi nào.
"Huynh ấy như mất hồn mất vía vậy, không đi lạc mới lạ!" Minh Dập nhìn tình địch không vừa mắt, lập tức trào phúng nói.
Biểu tình Lâm Thanh Nghiên nặng nề: "Nếu đã tách ra, cũng không cần nói thêm nữa, kế tiếp chúng ta phải chú ý hơn, về phần Bùi Tịch...... Chỉ cần chúng ta mau xông qua trận, tìm được Tiên Vô Mệnh, đến lúc đó có thể cứu huynh ấy ra."
"Tiếp tục đi thôi."