Người nàng yêu không phải Phi Trần.
Vừa đưa ra kết luận này, Bùi Tịch nhìn hòa thượng bị đ.â.m vô cớ, đột nhiên cảm thấy người này lại không chướng mắt giống như trước.
Đối mặt với thiếu nữ nũng nịu khẩn cầu, hắn cũng vui vẻ đồng ý.
"Bằng không chúng ta thả hắn đi, Phi Trần đại sư quá đáng thương, ngài ấy thật đáng sợ."
Ánh mắt Bùi Tịch rơi trên người hòa thượng.
Sau một hồi đói bụng, Phi Trần sớm đã thành da bọc xương, thân hình thon gầy khô quắt, xương gò má nhô ra, ngũ quan hóp lại, áo cà sa trên người cũng trở nên rộng, lại vẫn chưa từng chăm chút dung nhan, cả người thoạt nhìn thực sự khó coi.
Đại tiểu thư từ trước đến nay nhìn người đoán khẩu vị, lúc trước thấy Phi Trần xuất trần thoát tục lòng sinh hảo cảm, hiện giờ thấy hắn nghèo túng chật vật cũng không giấu chán ghét.
Trong lòng Bùi Tịch thả lỏng, tuy rằng thiếu nữ đ.â.m không mạnh lắm, chẳng những không sâu, ngay cả điểm yếu cũng né, chỉ bị thương ngoài, nếu lúc này thả hòa thượng, hắn có khả năng ngóc đầu trở lại, nhưng hắn vẫn đáp ứng.
Hắn không sợ bất kì kẻ nào, cho dù Phi Trần lại đến thì sao?
Toàn bộ cao thủ võ lâm đều bị hắn âm thầm khống chế, không ai làm gì được hắn.
"Được, như lời nàng nói, vậy thả hắn đi." Bùi Tịch bình tĩnh nói.
Thiếu nữ cười ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ cọ cọ trong n.g.ự.c hắn, nũng nịu nói: "Phi Y, chàng đối với ta thật tốt."
"Tiên Vô Mệnh, ngươi đã làm gì An thí chủ?"
Lúc này, phía sau hai người đột nhiên truyền đến một giọng chất vấn trầm thấp.
An Cửu quay đầu lại, liền thấy Phi Trần nâng mắt, con ngươi trong veo nhìn thẳng tắp nam nhân huyền y.
"An thí chủ không yêu ngươi, ngươi nhất định đã làm gì cô ấy, mới khiến cô ấy biến thành như vậy, phải không? Cô ấy tuyệt đối không phải tự nguyện cùng ngươi đến nơi này, ngươi h.i.ế.p bức cô ấy." Hòa thượng chống đỡ hết nổi, nói một câu tuy thong thả, ngữ khí lại chắc chắn cực kỳ.
An Cửu thiếu chút nữa tắc thở, bị hắn làm nghẹn chết.
Người này vất vả mới có thể sống sót, lúc này chọc giận Bùi Tịch thì tốt gì! Sao hắn không hiểu dụng tâm của nàng chứ!
Quả nhiên Bùi Tịch không nhịn được tức giận, hắn hiện tại, ghét nhất nghe thấy có người nói nàng không yêu hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-yeu-duoi-repz/chuong-288.html.]
"Ồ, nếu ngươi tìm chết, ta cũng không phải không thể khiến ngươi c.h.ế.t sớm một chút."
Tiếp theo, cánh tay nam nhân nâng lên đột nhiên bị thiếu nữ trong lòng ấn xuống, hắn nén giận rũ mắt, lạnh lùng nói: "Nàng còn định cầu tình vì hắn?"
An Cửu vội vàng lắc đầu, dùng sức lắc đầu, biến đầu thành trống bỏi.
"Không phải không phải, ta muốn nói với Phi Trần đại sư hai câu."
Dưới ánh mắt giận dữ của nam nhân, thiếu nữ xoay mặt nói với hòa thượng, "Phi Trần đại sư, ngài đừng nói như thế nữa, ta và Phi Y là thiệt lòng yêu nhau, ta không bị h.i.ế.p bức. Ta không biết vì sao ngài hiểu lầm chúng ta, nhưng ta phải giải thích cho ngài hiểu."
Sau đó nàng lại nhìn về phía Bùi Tịch, không vui nhíu mày nói: "Có phải rất nhiều người hiểu lầm chàng không, ta rõ ràng tự nguyện đi cùng chàng, sao bọn họ có thể nghĩ xấu chàng như vậy chứ?"
"Phi Y, chúng ta vẫn đừng g.i.ế.c Phi Trần đại sư, dù sao ngài ấy cũng là bằng hữu của ta. Ta bảo ngài ấy gửi cho người nhà và bằng hữu một phong thư, nói ta thật sự thích chàng, mới cùng chàng tới nơi này, được không?"
Thiếu nữ ngẩng khuôn mặt nhỏ, mặt mày quanh quẩn ngây thơ hồn nhiên hạnh phúc và vui sướng.
Với nàng, ở bên người mình yêu, là chuyện vui sướng hơn bất cứ thứ gì.
Nàng hy vọng tất cả mọi người biết chuyện này, nàng muốn chia sẻ hạnh phúc của mình với mọi người.
Thiếu nữ cười xán lạn như ánh mặt trời, lại phảng phất như một đôi bông tay ấm áp dễ chịu, vuốt phẳng thô bạo lạnh lẽo trong lồng ngực, lưu lại một mảnh ấm áp.
Tay Bùi Tịch nâng lên bất tri bất giác thả xuống, lửa giận cuồn cuộn trong mắt cũng dần dần tiêu tan.
Bên môi nam nhân không tự chủ được gợi lên ý cười, hơi gật đầu, ôn nhu nói: "Đương nhiên là được, nàng muốn thế nào thì làm như thế, đi nói cho mọi người, nàng yêu ta."
Như vậy thì tốt rồi, tất cả mọi người sẽ biết, nàng yêu hắn.
Nàng chỉ yêu hắn.
Chỗ hổng đang bị gió thổi trong tim, cuối cùng như được lấp đầy, một cảm giác thoả mãn xưa nay chưa từng có bao trùm hắn.
Bùi Tịch lên tiếng ra lệnh, Phi Trần rất nhanh được tắm rửa sạch sẽ, vết thương cũng được xử lí, sau một đêm dưỡng thương ở Ngàn Sát Các, liền mang theo từng phong thư An Cửu viết ra ngoài.
Mỗi một phong thư, đều được viết dưới sự giám sát của Bùi Tịch, không có nửa phần dị thường.
Trên mỗi trang giấy viết thư, đều tràn ngập ái mộ thiếu nữ đối với hắn.
Nàng còn cường điệu giải thích chuyện mình đào hôn từ đầu đến cuối, bảo mọi người không cần tìm nàng, nàng cùng Phi Y người trong lòng mình sống ở một nơi mỹ lệ, nàng rất hạnh phúc.