Bùi Tịch vốn tưởng rằng, mình phải tốn công một phen, mới có thể giải thích rõ ràng độc thuật và võ công của hắn.
Nhưng thực tế, chuyện này rất dễ giải quyết.
Đối tượng chủ yếu hắn muốn giải thích là Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên, những người khác chỉ là thứ yếu.
Bùi Tịch chỉ nói cơ quan ám khí là bí tịch quý của Dược Vương Cốc, người khác sẽ không hỏi lại.
Về phần bọn họ có mơ ước cơ quan này hay không, hắn đoán những người này hẳn là không dám.
Không phải sẽ không, mà là không dám.
Bùi Tịch không phải Kim Du, Kim Du không giữ được bí tịch thần công, hắn lại khác.
Chỉ nói những cao thủ trong giang hồ trúng độc Thiên Tinh năm màu kia, cần hắn giải độc, lúc này sẽ không đắc tội hắn.
Ai trên giang hồ cũng biết, đắc tội ai cũng đừng đắc tội đại phu. Đặc biệt là một vị đại phu y thuật đệ nhất thiên hạ, không chừng tương lai có thể cầu hắn.
Cơ quan ám khí đã rõ nguồn gốc, độc thuật tất nhiên cũng thuận lý thành chương*. Dù sao hắn là đại phu, y độc vốn là một, rất nhiều dược liệu kèm độc tính, hắn tự học thành tài cũng rất bình thường.
* Thuận lý thành chương: Thuận theo lý thuyết (lời nói mang tính [gần như] đương nhiên) mà suông sẻ (như thế nào đó)
Đương nhiên, vẫn là bởi vì những người đó cần hắn giải độc, tất nhiên sẽ không để ý hắn dùng độc.
Khó giải thích nhất kỳ thật là võ công và chân hắn.
Đây cũng điều Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên tò mò.
Lúc Lâm Thanh Nghiên hỏi vấn đề này, Bùi Tịch đang châm cứu cho cao thủ võ lâm nằm trong đại điện.
Hắn tự nói độc thuật không tinh, chỉ có thể dùng ngân châm châm vào huyệt để phong bế độc trong cơ thể bọn họ trước, nếu muốn giải độc, còn cần chư vị trở về Trung Nguyên, hắn mới tính toán bốc thuốc cho.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-yeu-duoi-repz/chuong-251.html.]
Tóm lại, là không thể lập tức giải độc cho bọn họ.
Chúng võ lâm sôi nổi đồng ý, không ai cảm thấy không ổn.
Trước đó bọn họ vốn trúng độc, không mấy ai thấy Bùi Tịch và Hoa Mị giao thủ.
Mặc dù thấy, cũng không hiểu đấu pháp của bọn họ.
Dù sao độc sư không bằng kiếm khách, khi đánh nhau đao thật kiếm thật miệng lưỡi sắc sảo. Bọn họ giao bao nhiêu chiêu, trừ hai người, không ai nhìn thấy.
Cho nên hiện giờ ở trong lòng mọi người, độc thuật của Bùi Tịch không tồi, nhưng kém hơn yêu nữ Ma giáo kia.
Nhưng cũng có người đưa ra nghi vấn: "Trước đó đấu với yêu nữ, vì sao Bùi thần y không trúng độc chứ?"
Lúc này, trong điện không ít người đã tỉnh lại, khôi phục hành động năng lực.
Tuy còn có chút suy yếu, nội lực cũng chưa khôi phục, nhưng cũng không ảnh hưởng lớn.
Công tử thần y tay dài trắng nõn cầm ngân châm, mặt mày ôn nhu thương xót cười khổ một tiếng, chậm rãi nói: "Nói đến cũng sợ chư vị chê cười, Bùi mỗ sinh ra đã bị yêu nữ kia hạ độc, việc này các vị tiền bối chắc đã nghe nói? Độc này là kịch độc đệ nhất thiên hạ, không có thuốc nào chữa được. Vì giải độc này, ta mới bắt đầu nghiên cứu độc thuật, chỉ là học nghệ không tinh, đến nay cũng không thể ra sức. Độc này dày vò ta nhiều năm, ngược lại còn có chỗ tốt, khiến ta từ đây bách độc bất xâm. Dù sao trong cơ thể ta đã có kịch độc hiểm ác nhất thế gian, độc khác sao có thể chống cự được nó chứ?"
Nói xong câu cuối, công tử một thân tuyết y than nhẹ một tiếng, mặt mày thanh tuyển hiện lên một tia buồn bã.
Lời vừa nói ra, ai còn có thể nói gì?
Một người nhịn không được nổi giận mắng: "Yêu nữ kia thật là hại người!"
Bùi Tịch lại như không để ý, ngược lại cong cong mặt mày, trước sau như một cười trấn an: "Chư vị cũng không cần thương cảm cho Bùi mỗ, có lẽ một ngày nào đó ta sẽ nghiên cứu ra thuốc giải. Dù sao độc kia đã làm bạn với ta mười tám năm, lâu hơn cũng không sao."
Hắn ngữ khí ôn hòa, không nhanh không chậm, khi nói lời này thần sắc cũng tự nhiên, nghe khiến người ta khâm phục không thôi.
Chỉ là ai cũng không chú ý tới, khi công tử bạch y dứt lời, lơ đãng nhìn bên cạnh.