Công tử bạch y hít thở mềm như bông ngẩng đầu, một khuôn mặt tuấn tú đỏ lên.
Cũng không biết là nghẹn, hay là thế nào.
Hắn vừa rồi chưa kịp thấy gì, thiếu nữ trong lòng liền giật mình ngồi dậy, gắt gao ôm lấy đầu hắn, một tay ấn n.g.ự.c hắn, giữa những đợt sóng mềm mại, cơ hồ khiến hắn nghẹn tới chết.
Thật vất vả thoát ra, Bùi Tịch liên tục đẩy xe lăn lui về phía sau.
Hành động của thiếu nữ quá mức bất ngờ, cho nên ngay cả tiếng động phía sau hắn cũng không chú ý.
Trong đầu hắn một mảnh hỗn loạn, đầu óc chỉ còn lại sự mềm mại cực hạn kia, cùng với mùi thơm kỳ lạ trên người thiếu nữ, còn có trái tim đập loạn trong lồng ngực.
Hương thơm trên người nàng Bùi Tịch rất quen thuộc, mỗi lần ở gần nàng, hắn có thể ngửi thấy mùi hương đó.
Chỉ là lần này vô cùng nồng đậm, hô hấp che trời lấp đất, tất cả đều là hương vị của nàng.
"Cô vừa mới......"
"Vừa rồi ta chẳng làm gì!" Thiếu nữ bỗng nhiên kêu to, không nhìn hắn xoay người sang chỗ khác.
Cổ họng Bùi Tịch lăn lăn, muốn hỏi vì sao nàng làm như vậy.
Chỉ là môi vài lần đóng mở, lại không hỏi ra được.
Tầm mắt mơ hồ, chạm đến tai đỏ như m.á.u của thiếu nữ đưa lưng về phía hắn, công tử bạch y phảng phất giống điện giật, cũng quay mặt đi.
Rõ ràng xung quanh không có ai, hai người chẳng ai nhìn ai.
"A!"
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng thiếu nữ kinh hô, Bùi Tịch chợt quay đầu.
Lại thấy thiếu nữ vốn đứng đó lúc này đã rơi vào vòng tay một nam tử, nam nhân kia mặc một bộ quần áo màu vàng, khuôn mặt đáng khinh, ánh mắt dâm tà, đánh giá thiếu nữ từ trên xuống dưới.
"Ấy, nơi này còn có tiểu mỹ nhân ~"
Từ cách ăn mặc của nam nhân, ống tiêu bên hông cùng với gương mặt kia, Bùi Tịch đã nhận ra đây là tứ đại hộ pháp của Ma giáo Cúc hộ pháp, là dâm tặc luyện thải âm bổ dương*.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-yeu-duoi-repz/chuong-244.html.]
* Thải âm bổ dương: chỉ việc l.à.m t.ì.n.h giữa nam và nữ, nó thường được coi là một phương tiện để nâng cao võ thuật, nhưng tác dụng thực tế của nó thì chưa thể xác nhận một cách khoa học.
Lại vừa thấy, đại điện đã bị rất nhiều người vây quanh, thoạt nhìn đều là người Ma giáo.
Cao thủ võ lâm Trung Nguyên giờ phút này tất cả đều nằm trên mặt đất, có thể đánh cũng chỉ có hai người Hạ Tử Kình và A Thất.
Hai người bọn họ đang chiến đấu với Hoa Huyền ở một chỗ, Hoa Huyền tu luyện ma công rất bất phàm, lực chiến của hai người cũng có thể đánh ngang tay, bọn họ hiển nhiên không rảnh bận tâm bên này.
Nếu muốn cứu An Cửu, hiện tại hắn chỉ có hai lựa chọn.
Hoặc là giải độc cho cao thủ võ lâm nằm đầy đất trong đại điện, như vậy sẽ chậm một chút. Hoặc là bại lộ mình tập võ, tự mình ra tay.
"Bùi Tịch, cứu ta!"
Thiếu nữ áo đỏ bị nam nhân bắt cóc trong tay, hồng nhuận trên khuôn mặt rút đi, sợ tới mức tái nhợt.
Trong mắt đen nhánh của nàng ẩn ẩn nước mắt, tha thiết nhìn công tử bạch y trên xe lăn.
Cúc hộ pháp đánh giá ánh mắt hai người, lộ ra một nụ cười hứng thú: "Ai nha, là một đôi tình nhân. Tiểu mỹ nhân, sứ giả bảo vệ nàng là người què, nàng muốn hắn cứu nàng thế nào chứ?"
Lời vừa nói ra, sắc mặt thiếu nữ càng trắng, hiển nhiên cũng ý thức được điểm này.
Cúc hộ pháp nói: "Ta là người thương hoa tiếc ngọc, không đành lòng chia lìa hai người, không bằng hai người cùng theo ta?"
"Lão Cúc, giáo chủ nói, tiểu tử đó có độc, ngươi đừng gần hắn quá, cẩn thận chơi quá trớn." Nơi xa một nữ tử quyến rũ kiều diễm cười nói.
Sở dĩ Cúc hộ pháp tên Cúc, vì người này dù nam hay nữ ai cũng không thể cự tuyệt, thậm chí nếu không phải tu công pháp kia, thiếu niên ngày thường càng thanh tú xinh đẹp, bởi vậy được gọi là Cúc hộ pháp.
Cúc hộ pháp tiếc nuối nói: "Có chút đáng tiếc......"
Lời còn chưa dứt, chợt thấy trước mắt hiện lên một mạt ngân quang nhỏ vụn, ánh sáng kia cực mỏng, cực nhanh, cơ hồ mắt thường không thể thấy, chờ khi hắn phản ứng lại, ngân quang đã phi đến mặt, ngay giữa mày hắn.
Sau ngân quang, công tử một bộ tuyết y phi thân lên, giữa mười ngón tay thon dài của hắn, kẹp một loạt ngân châm mỏng như lông tơ.
Khuôn mặt nhu hòa ôn nhuận trước đó, trong mắt đen nhánh như mực của Bùi Tịch, chỉ có sát ý lạnh lẽo đến cực điểm.
Búng tay một cái, vô số ngân quang b.ắ.n ra bốn phía, mang theo những luồng không khí mạnh mẽ, như mưa rền gió dữ, ngay lập tức ập tới.
Hắn lại là, một chút cũng không chờ được.