Bùi Tịch dừng lại một lúc, thấy ánh mắt thiếu nữ càng thêm thúc giục, trừng hắn, mới chậm rãi nâng bàn tay.
Ngón tay thon dài của công tử, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay mang theo hơi lạnh, nhẹ nhàng dừng trên khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ.
Khoảnh khắc chạm vào làn da mềm mại kia, dường như có một luồng điện rất nhỏ chạy qua, ngón tay mơ hồ run rẩy một chốc.
Bùi Tịch chú ý tới, tai thiếu nữ càng đỏ, còn lan xuống dưới, ngay cả cổ cũng ửng đỏ.
Cùng lúc đó, thiếu nữ lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Cái liếc này có ý tứ là: Động tác nhanh lên!
Đầu ngón tay Bùi Tịch khựng lại, ngay sau đó liền tăng tốc, tránh thiếu nữ mất kiên nhẫn, hắn dứt khoát dùng cả bàn tay.
Lòng bàn tay nam nhân to rộng khô ráo, mang theo thô ráp, xẹt qua gương mặt thiếu nữ, lau dơ bẩn trên mặt, một lần nữa lộ ra khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp của thiếu nữ.
Không biết có phải hắn quá dùng sức hay không, hay là da thiếu nữ quá mỏng, sau khi lau xong, mặt thiếu nữ đều đỏ.
Thấy tình cảnh như vậy, ánh mắt Bùi Tịch lóe lên.
Nhưng rất nhanh, hắn lại vứt đi khác thường trong lòng, bởi vì An Cửu lại trừng hắn.
Lần này nàng đang sai hắn, bảo hắn giải độc cho nàng.
Bùi Tịch nói: "Đây không phải độc đơn giản, ta không giải được."
Sau khi nhận được câu trả lời, thiếu nữ trợn mắt, cho hắn một ánh mắt xem thường.
Cho dù nàng không nói, Bùi Tịch giờ phút này cũng lý giải lời nàng muốn nói một cách thần kỳ: Huynh thật vô dụng.
Bùi Tịch: "......"
Trong lòng không hiểu sao dâng lên buồn bực, khiến người ta bực bội.
Công tử bạch y mím môi, bất động thanh sắc rũ mắt, đầu ngón tay trong tay áo hơi cuộn.
Hắn đã bị nàng nhiều lần ghét bỏ, nhưng mỗi lần đều không thể bình tĩnh.
Lúc này đây cảm giác phiền muộn đặc biệt mãnh liệt.
Chỉ vì trong lòng Bùi Tịch biết rõ, hôm nay vừa thấy, bản thân đích xác có chỗ không bằng Bùi Chu, cái người phụ thân trên danh nghĩa của hắn.
Tuy rằng hắn cũng không coi Bùi Chu là phụ thân, nhưng có lẽ từ nhỏ được gọi là Thiếu cốc chủ, tiểu thần y, Bùi Tịch đối với Bùi Chu có một loại chú ý quỷ dị, cùng với dục vọng thắng bại mãnh liệt.
Hắn càng hy vọng người khác gọi hắn là Bùi thần y, chứ không phải Bùi tiểu thần y.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-yeu-duoi-repz/chuong-243.html.]
Hắn không muốn sống dưới bóng nam nhân kia.
Kỳ thật đây cũng là ước nguyện ban đầu, khi năm đó Bùi Tịch lập ra Ngàn Sát Các. Đó là lực lượng chỉ thuộc về hắn, hắn tuyệt đối không cho rằng mình kém hơn Bùi Chu.
Tâm trạng Bùi Tịch không tốt, không muốn nói chuyện.
Hắn vốn cũng là người không thích nói chuyện, cái người thích nói lại bị ép ngậm miệng, không khí nhất thời im lặng.
An Cửu chán c.h.ế.t dựa vào người hắn, mặt trời ấm áp dễ chịu, khiến nàng có chút mơ màng buồn ngủ.
Trong cơn buồn ngủ, An Cửu hoảng hốt cảm thấy như mình đã quên điều gì đó.
Đầu óc lười biếng giật giật, lại không nhớ nổi quên gì, nàng suy nghĩ một hồi liền không nghĩ ra.
Thời gian trôi qua từng chút một, An Cửu cũng không biết trải qua bao lâu, đột nhiên nàng cảm giác thân thể không thể nhúc nhích dần dần có tri giác, bắt đầu từ ngón tay, như là m.á.u một lần nữa lưu thông.
An Cửu nhanh chóng mở mắt ra, còn chưa kịp vui mừng, đột nhiên nhìn thấy một bóng đen.
Trong khoảnh khắc, nàng nhớ lại mình đã quên cái gì!
Hoa Huyền!
Hoa Huyền còn vẫn còn sống lù lù!
Bùi Chu chỉ mang Hoa Mị đi, nhưng còn chừa lại một Hoa Huyền, đây cũng là đại sát khí.
Hoa Huyền là võ giả, khôi phục nhanh hơn An Cửu, khoảnh khắc An Cửu mở mắt ra, hắn đã bay nhanh đến gần hai người, đao đen nhánh như mực trên tay giống như một mảnh Biển Đen cuồng nộ, mãnh liệt lao về phía hai người.
Hai mắt An Cửu trừng lớn, gần như phản xạ có điều kiện xoay người một cái, nhào vào người Bùi Tịch, ôm chặt hắn.
Hắc quang chưa đến người nàng, ở vị trí cách hai người cực gần, hắc quang bị một đạo kiếm quang ngăn cản, chặt chẽ ngăn ở giữa không trung.
"Ma đầu, đối thủ của ngươi là ta!" Hạ Tử Kình từ sau bước tới quát to.
Cùng thời gian, A Thất cũng xoay người đứng lên, nhào về phía Hoa Huyền.
Thẳng đến giờ phút này, An Cửu vẫn còn sợ hãi.
Trái tim nàng kinh hoàng, cơ hồ nhảy ra khỏi cổ họng.
Một âm thanh ồm ồm từ n.g.ự.c truyền đến: "Cô đang...... Làm gì!"
An Cửu sửng sốt hồi lâu, cảm nhận được eo bị đẩy mạnh, nàng mới chậm rãi thối lui, cúi đầu, buông đầu đè ở trước ngực.