【 Ông ta là Bùi Chu. 】
Khi âm thanh điện tử đều đặn của hệ thống vang lên trong đầu nàng, biểu tình Hoa Mị cũng cứng lại.
Bà ta không chớp mắt nhìn ông lão gù kia, dại ra một lát, môi run rẩy phun ra hai chữ: "Bùi, Bùi lang?"
An Cửu: "Vãi......"
Dưa thật lớn.
Bùi lang mà Hoa Mị gọi, quả nhiên là Bùi Chu, cha Bùi Tịch đã c.h.ế.t mười năm trước trong nguyên tác.
An Cửu tự giác hạ giọng, cũng không biết có phải nàng gặp ảo giác hay không, khi nàng khiếp sợ phát ra tiếng, công tử bạch y phía trước đang đưa lưng về phía nàng tựa hồ lơ đãng nghiêng đầu về hướng nàng.
An Cửu vội vàng che miệng lại, ngừng thở.
Cũng may hắn không quay đầu nhìn nàng.
Giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía ông lão và Hoa Mị, bọn họ thành tiêu điểm của mọi người.
Ông lão nói: "Là ta."
Ngữ khí ông ta cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh như đôi mắt buồn của ông ta, mặc dù vô số người chú ý, dường như ông ta không hề cảm giác được.
Câu trả lời của Bùi Chu như sấm sét từ trên trời rơi xuống, An Cửu nghe thấy trong đại điện truyền đến một trận xôn xao nhỏ.
Dược Vương Bùi Chu, cũng không phải hạng người vô danh gì, mặc dù ông ta đã bỏ đi mười năm, ở trên giang hồ vẫn như sấm bên tai.
Không ai nghĩ tới, ông ta vậy mà chưa chết! Còn xuất hiện ở chỗ này!
An Cửu cũng không thèm nghĩ vì sao cốt truyện lại chệch đến nước này, bây giờ lòng nàng đều đầy bát quái. Năm đó Hoa Mị và Bùi Chu phát sinh cẩu huyết không mấy ai biết, nàng thì rõ hết.
Nàng rất tò mò, Bùi Chu sẽ làm gì.
Ông ta có giúp Bùi Tịch không?
Chẳng lẽ nội tâm ông ta còn con trai mình?
Đáy lòng An Cửu vừa hiện lên ý niệm này, câu nói the thé của Hoa Mị đột nhiên đánh bay suy nghĩ của nàng.
"Không, ngươi không phải, ngươi không phải Bùi lang, Bùi lang của ta ở đó!"
Hoa Mị lắc đầu mãnh liệt, tầm mắt không chút do dự chuyển dời đến Bùi Tịch, chỉ vào hắn hô lớn.
An Cửu: Vãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-yeu-duoi-repz/chuong-240.html.]
Nữ nhân này lật mặt cũng quá nhanh đi! Bà ta tuyệt đối là nhan khống*!
* Nhan khống: Mê ngoại hình đẹp
"Con trai, bắt hắn lại đây cho ta, ta muốn hắn ở lại thành hôn với ta!" Giọng Hoa Mị bén nhọn chói tai.
Kết hợp bộ dạng và biểu tình của bà ta, tựa như lão yêu bà mơ ước người trẻ tuổi tươi mới.
Hoa Huyền lại không nhúc nhích, hắn vẫn đứng bên cạnh Hoa Mị, tựa hồ không nghe thấy phân phó của mẫu thân.
Đôi mắt đen hẹp dài sau mặt nạ ác quỷ nheo lại, mắt lộ ra tìm tòi nghiên cứu mà dừng trên mặt Bùi Chu.
Hắn không phải nữ nhân điên không đầu óc, Bùi Chu mất tích mười năm đột nhiên một lần nữa hiện thế, muốn nói ông ta tới ôn chuyện tình cảm, sẽ chẳng ai tin.
Cho dù thoạt nhìn ông ta chỉ là ông lão bình thường, Hoa Huyền cũng sẽ không khinh thường đại ý.
"Con trai, vì sao con không nghe ta nói! Kia không phải cha con, con đừng bị hắn lừa, cha con sớm đã chết!"
Hoa Mị nôn nóng cực kỳ, ngũ quan trở nên dữ tợn, lại có dấu hiệu nổi điên.
Hoa Huyền không muốn chọc bà ta, chậm rãi cười nói: "Mẫu thân, không phải ta không giúp người, là trên người Bùi tiểu thần y kia có độc, ta sao dám gần hắn chứ?"
Hoa Mị nghe vậy, lập tức giao lụa đỏ trong tay cho Hoa Huyền, nói: "Cầm cái này sẽ không sao."
Đó không phải lụa đỏ bình thường, trong đó mỗi một sợi chỉ đều tẩm nước độc, lại được dệt bằng phương pháp đặc thù, trong đó ẩn chứa vô số loại độc và thuốc giải khó gặp trên thế gian.
Đây cũng từng là vũ khí của Hoa Mị.
Đã từng là tấm lụa đỏ được bà ta khoác trên người mỗi ngày, nếu có ai dám bất kính với bà ta, cho dù là chưa từng hành lễ bà ta ở trên đường, cũng sẽ bị bà ta tùy ý g.i.ế.c chết.
Bởi vì độc thuật quá mức cao siêu, không cần gần người là có thể lặng yên khiến người đó tử vong, lúc đó Ma giáo thậm chí còn truyền tin Thánh Nữ là yêu ma, nhìn ai là có thể đưa người đó vào chỗ chết.
Sau khi Hoa Mị điên, lụa đỏ của bà ta cũng phủ đầy bụi, không ai dám đụng vào.
Hoa Tình cũng không dám, nàng ta không giải được độc trong đó, sẽ không tự tìm đường chết.
Sau khi Hoa Mị tỉnh táo, lụa đỏ lại một lần nữa về tay bà ta.
Ngay cả Hoa Huyền, ngày thường cũng sẽ không dễ dàng tới gần bà ta, sẽ cố tình giữ khoảng cách.
Tay cầm lụa đỏ, Hoa Huyền không nhịn được cười.
Hắn quấn lụa đỏ quanh cổ tay, cổ tay áo vừa động, một thanh đao đen nhánh rơi xuống, lưỡi d.a.o lập loè ánh sáng lạnh lẽo, đao khí mãnh liệt lại bá đạo nháy mắt quét qua toàn bộ đại điện.
An Cửu không ở trong điện, mà đứng ở bên ngoài, cũng cảm nhận được một trận lạnh lẽo bò lên sống lưng.