Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Đuối - Chương 161

Cập nhật lúc: 2025-05-20 13:00:29
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên thuyền khách có phòng, lúc đoàn người chọn phòng, An Cửu chọn cách vách Lâm Thanh Nghiên.

 

Đại khái là trả thù Bùi Tịch buổi sáng không để ý tới nàng, dọc theo đường đi đại tiểu thư cũng không thèm nhìn hắn một cái, mỗi lần Bùi Tịch nhìn về phía nàng, nàng đều lấy cái ót đối mặt với hắn, tức giận khá rõ ràng.

 

Ngay cả Lâm Thanh Nghiên và Hạ Tử Kình cũng nhìn ra, vài lần ám chỉ Bùi Tịch đi dỗ đại tiểu thư đang giận dỗi kia.

 

Bùi Tịch chỉ mỉm cười, vẫn chưa đem việc này để ở trong lòng.

 

Lấy hiểu biết của hắn đối với đại tiểu thư, nhiều nhất là giận đến tối, nàng sẽ quên việc này.

 

Chạng vạng, thuyền khách dừng lại một trấn ven đường.

 

Đường thủy nhiều chỗ nước cạn và dòng xoáy, cho nên vì an toàn, thuyền thường sẽ không đi vào ban đêm.

 

An Cửu tức giận nên buổi tối không ra ăn cơm, nằm ở trên giường chờ, đợi nửa ngày, cửa bị gõ vang.

 

Nàng nở nụ cười, bước nhẹ đi đến mở cửa, kết quả lọt vào mắt lại là gương mặt của A Thất.

 

Nụ cười của An Cửu đột nhiên bị dập tắt, "Sao lại là ngươi?"

 

A Thất: "Công tử nhà ta bảo ta tới, An tiểu thư, cái này cho cô."

 

Hắn nhét vào tay nàng một túi đồ, dùng giấy bọc, sờ có chút nóng.

 

An Cửu mặt lạnh nói: "Sao tự huynh ấy không tới?"

 

A Thất gãi gãi đầu, cẩn thận nói: "Công tử, công tử người có việc......"

 

An Cửu ha ha hai tiếng, cầm đồ, rầm một tiếng đóng cửa lại.

 

Cửa vừa đóng lại, biểu tình nàng thay đổi, vội mở túi giấy trong tay ra, bên trong đúng là hai cái bánh bao lớn trắng mập mạp nóng hầm hập, mùi thơm ngào ngạt, hung hăng cắn một miếng, vẫn là bánh bao thịt dưa chua nàng thích!

 

Xét độ nóng này, nếu không nhầm, hẳn là mới vừa mua về, trên thuyền không có thức ăn mới như vậy.

 

An Cửu một hơi chén xong hai cái bánh bao, bụng rỗng cuối cùng cũng thôi ca bài vườn không nhà trống.

 

Hôm nay vì giả vờ tức giận, nàng cơm cũng không ăn, thật là dùng mạng để diễn kịch.

 

Sau khi lấp đầy bụng, An Cửu cảm thấy mỹ mãn mà lên giường ngủ, lại không biết giờ phút này trong một phòng khác, còn có một người vì nàng mà trằn trọc khó ngủ.

 

"Công tử, An tiểu thư đã nhận đồ."

 

"Nàng ăn không?"

 

"Ta cũng không biết, nàng đóng cửa luôn." A Thất trộm liếc thần sắc công tử nhà mình, đề nghị, "Công tử, nếu không người vẫn nên đi gặp An tiểu thư đi? Cô ấy vừa rồi hỏi, vì sao người không tự mình đưa cho cô ấy?"

 

Sau khi Bùi Tịch trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi lắc đầu.

 

A Thất có chút buồn bực: "Công tử, buổi sáng hai người không phải vẫn tốt sao? Sao đột nhiên liền giận dỗi? Trước kia người cũng ôn tồn dỗ cô ấy, hiện giờ sao cũng giận cô ấy rồi? Từ trước người không phải còn dạy ta, không được so đo với tiểu thư nhà người ta sao?"

 

Bùi Tịch liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Nếu ngươi không có việc gì, đi nghỉ ngơi đi."

 

A Thất lặng lẽ bĩu môi, công tử đây là không trả lời được vấn đề này, cho nên cố ý đuổi hắn.

 

Hết cách, hắn đành phải bất đắc dĩ rời đi.

 

Haiz, thật là hoàng đế không vội thái giám gấp, không dỗ vợ sẽ rất dễ chạy mất. Đặc biệt là như An Cửu, gia cảnh tốt lại lớn lên xinh đẹp, nói thật, có thể coi trọng công tử nhà hắn cũng là đốt hương cao* rồi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-yeu-duoi-repz/chuong-161.html.]

* Đốt hương cao: có nghĩa là đốt hương thành kính với thần linh, chư Phật, là ẩn dụ để chân thành tạ ơn mọi người.

 

Tiểu thư khuê các bình thường, nào sẽ coi trọng người võ lâm bọn hắn?

 

Cho dù A Thất nâng công tử, cho rằng công tử nhà mình độc nhất vô nhị, cũng không thể không thừa nhận, đoạn nhân duyên này, đúng là công tử nhà hắn trèo cao.

 

Bùi Tịch ngồi một mình trong phòng, kỳ thật hắn cũng không hiểu, An Cửu sao lại tức giận lâu như vậy?

 

Thậm chí hắn cũng có chút không hiểu, nàng vì sao tức giận?

 

Tức giận hắn không biết tốt xấu? Hay giận hắn coi lòng tốt của nàng như lòng lang dạ thú? Hay giận hắn không kịp thời dỗ nàng?

 

Chân hắn khỏi hay không, với nàng mà nói rất quan trọng sao?

 

Vì sao thoạt nhìn, tựa hồ nàng rất hy vọng chân hắn mau chóng khỏi?

 

Bùi Tịch không hiểu, trước kia nàng thường xuyên gọi hắn là tên què, tức giận liền mắng hắn tên què c.h.ế.t tiệt.

 

Ngữ khí khinh thường, cực kỳ khinh thường.

 

Bùi Tịch thế nào cũng không nghĩ ra suy nghĩ của An Cửu.

 

Ngày thường đều không nể mặt hắn, sao bây giờ lại bắt đầu quan tâm hắn?

 

An Cửu người này, như là một bí ẩn.

 

Mỗi khi hắn cảm thấy bắt đầu hiểu nàng, nàng sẽ lộ ra một chút sự khác biệt, khiến hắn lại lâm vào mê mang.

 

Bùi Tịch suy tư hồi lâu, rốt cuộc vẫn không nghĩ ra lý do, liền dứt khoát bỏ qua.

 

Nàng tức giận hay không, kỳ thật không liên quan đến hắn lắm.

 

Hắn cũng không cần để ý.

 

Mua cho nàng ăn, cũng chỉ vì sợ nàng nửa đêm đói bụng, lại bò dậy phiền hắn.

 

Trước kia đã từng phát sinh chuyện như vậy, Bùi Tịch chỉ dự phòng trước mà thôi.

 

Mặc kệ ban đêm nàng khóc hay nháo, lần này hắn sẽ không quan tâm nàng nữa.

 

Nhưng khiến Bùi Tịch bất ngờ chính là, một đêm này gió êm sóng lặng, cái gì cũng không xảy ra.

 

Thậm chí hắn một đêm ngủ không yên, đều chuẩn bị nàng sẽ tìm đến hắn, nhưng chẳng chờ được gì.

 

Sáng sớm hôm sau hắn đi vào boong thuyền, thấy thiếu nữ ghé vào lan can, nhìn ánh mặt trời mọc lên phía đông nơi xa trên mặt sông, thiếu nữ váy đỏ rực rỡ, như bay múa dưới nắng sớm, giống muốn theo gió mà đi.

 

Nhìn thấy hắn xuất hiện, vui vẻ trên mặt thiếu nữ tức khắc thu lại, sau đó không chút do dự xoay người, cũng không quay đầu lại chui vào khoang thuyền.

 

Bùi Tịch rốt cuộc phát hiện, bộ dáng tức giận lúc này của An Cửu đã thay đổi.

 

Nàng không hề ầm ĩ như trước, lăn lộn đến hắn không thể không thỏa hiệp. Mà là không để ý tới hắn, nói chuyện với mọi người cũng không nói với hắn, như không nhìn thấy hắn.

 

Cặp mắt xinh đẹp kia, kẻ nào cũng thấy, chỉ là không nhìn thấy hắn.

 

Đầu ngón tay Bùi Tịch không tự giác véo lòng bàn tay, lần đầu tiên ý thức được.

 

Im hơi nặng tiếng khinh thường, so với bộc lộ tức giận, càng khiến người ta khó chấp nhận hơn.

 

Loading...