Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Đuối - Chương 154
Cập nhật lúc: 2025-05-19 04:07:01
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Đừng uống nữa, bây giờ cô không thích hợp uống rượu."
Bùi Tịch môi mỏng hơi mím, giữa mày nhíu chặt, vẻ mặt rất là không tán đồng.
"Huynh đừng động vào ta."
An Cửu rút tay khỏi tay hắn, không thèm nhìn hắn, tự mình rót một chén rượu, uống một ngụm.
Thấy nàng không màng thân thể mình như thế, sắc mặt Bùi Tịch cũng lạnh xuống.
Mấy ngày trước bởi vì uống thuốc quá đắng mà nước mắt lưng tròng trước mặt hắn, hôm nay liền giày xéo bản thân như vậy.
Không phải là chưa trả lời thôi sao? Phi Y liền quan trọng như vậy, quan trọng đến mức nàng huỷ hoại thân thể?
Ngực bỗng nhiên sinh ra một ngọn lửa, cuồn cuộn ở trong lồng ngực, như là muốn tìm một nơi để phát tiết ra.
Mắt thấy chỉ chốc lát thiếu nữ đã liên tục rót vài ly, Bùi Tịch mắt lạnh nhìn một lát.
Khi thiếu nữ uống một ly bị sặc đến ho khan, bỗng nhiên hắn đoạt lấy chén rượu trong tay nàng, ném sang một bên.
"Có chuyện gì nói ra là được, uống rượu trừ hại thân còn có ích gì? Nếu cô không muốn ta quản cô, sau này đừng gọi ta châm cứu kê thuốc cho cô nữa!"
Thiếu nữ làm như bị doạ bởi hành động đột ngột này của hắn, hai mắt không chớp ngơ ngác nhìn hắn.
Bùi Tịch cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, khi thấy rõ vẻ sửng sốt trong mắt thiếu nữ, lông mi hắn bỗng nhiên run lên, bất tri bất giác ý thức được, mình vừa rồi phản ứng có phải quá mức kịch liệt không?
Nhưng tưởng tượng đêm nay uống xong, ngày mai có lẽ nàng sẽ đau đầu, lại khóc hồng mắt đi tìm hắn, hắn liền không nhịn được xúc động khó hiểu trong lòng.
Sau khi hai người đối diện một lúc lâu, thiếu nữ bỗng nhiên mím khóe miệng.
Cặp mắt sáng ngời kia, dần dần hiện lên một tầng thủy sắc trong suốt, thủy quang càng tràn càng nhiều, mí mắt chậm rãi ửng đỏ, từ từ hội tụ thành từng giọt nước mắt trong suốt, lăn xuống khóe mắt đỏ bừng.
"Bùi Tịch, huynh hu, huynh mắng ta!" Thiếu nữ trề môi, khóc nức nở nói.
Công tử bạch y khóe môi mím chặt, chớp lông mi dài vài cái, ngữ khí đột nhiên trở nên hoảng loạn: "Ta, ta chỉ muốn nói, uống rượu không tốt cho thân thể......"
"Chính là hu hu hu, huynh, huynh chính là hu hu hu mắng ta!"
Thiếu nữ khóc đến ủy khuất, nước mắt không ngừng tuôn, rơi cuồn cuộn từ mắt nàng, trên má trắng nõn nước mắt loang lổ.
Lông mi cong vút bị nước mắt làm ướt nhẹp, từng sợi dính vào nhau, đáng thương lại đáng yêu.
Bùi Tịch theo bản năng vươn tay ra, lau nước mắt trên mặt cho nàng.
Hắn thở dài một hơi, thanh âm ôn hòa lại bất đắc dĩ: "Đừng khóc, ta không muốn mắng cô. Là cô không chú ý đến cơ thể mình, ngày mai còn không phải để ta tới chiếu cố?"
An Cửu khóc lóc một hồi, đặc biệt tự giác lấy tay áo hắn, xì mũi.
Sau đó mới ngẩng đầu, một đôi mắt đỏ rực như mắt thỏ nhìn hắn, nghẹn ngào nói: "Vậy huynh, huynh cũng không thể, không thể mắng ta!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-yeu-duoi-repz/chuong-154.html.]
Ánh mắt Bùi Tịch dừng trên tay áo nhăn nhúm ướt nhẹp, thật lâu sau mới gian nan rời đi, ôn tồn nói với thiếu nữ: "Được được được, về sau không mắng nữa."
Chính hắn cũng chưa phát hiện, hiện tại hắn dung túng An Cửu, đã đạt tới trình độ không thể tưởng tượng được.
Liền như nước ấm nấu ếch xanh*, từ đầu chỉ là nước ấm, sau đó mặc dù tăng nhiệt độ, hắn cũng không cảm giác được sự thay đổi nhiệt nữa.
* Nước ấm nấu ếch xanh: Người ta nói rằng nếu thả con ếch vào nước sôi thì nó sẽ nhảy ra ngoài, nhưng nếu cho vào nước lạnh và đun nóng từ từ thì nó sẽ không nhận thấy nguy hiểm và bị luộc chín đến chết. Thường được dùng để mô tả việc con người không có khả năng hoặc không sẵn sàng ứng phó với các mối đe dọa mới xuất hiện.
An Cửu khóc lóc một lúc liền mệt, bất tri bất giác, dựa đầu vào vai công tử bạch y.
Nàng tựa vào bên vai không bị thương của hắn, cánh tay nam nhân đỡ eo nàng để ngừa nàng bị ngã.
Thoạt nhìn, thật giống như hắn ôm nàng vào trong ngực.
Bạch y cùng hồng y dây dưa, chẳng phân biệt ngươi ta, ở đây ban đêm yên tĩnh không người, hoà vào nhau ra một màu mềm mại kiều diễm.
"Bùi Tịch, ta rất khổ sở."
Thiếu nữ uống say nói chuyện có chút hàm hồ, ngữ điệu chậm rì rì, bởi vì vừa khóc, nên thỉnh thoảng lại nấc lên.
Nàng thì thầm, dán bên tai hắn, như thể đang thì thầm với hắn cái gì đó không thể nói lên lời.
Cũng xác thật là không thể nói, ít nhất "Bùi Tịch" chưa bao giờ nghe nàng nói về những tâm tư thầm kín của thiếu nữ.
"Ta biết hắn lừa ta, ta biết, hắn không phải Huyền Y Vệ, Huyền Y Vệ ta thấy ngày đó, bọn họ một chút cũng không giống...... Hắn rất có thể là người xấu, hắn còn muốn trộm bí tịch của Yến Uyển, ta, ta không biết làm sao bây giờ......"
Nàng nói năng lộn xộn, lại bắt đầu rơi lệ.
Nước mắt ấm áp ướt nhẹp một mảnh xiêm y, để lại những vết màu xám trên bạch y.
"Hắn đã cứu ta rất nhiều lần, nhưng ngày đó hắn không tới. Ta thiếu chút nữa đã chết, hắn cũng không tới...... Nếu không phải huynh cứu ta, ta đã c.h.ế.t rồi."
"Có lẽ c.h.ế.t cũng tốt, nếu hắn gạt ta, vậy nói thích ta khẳng định cũng không phải thật...... Ta có nên tin hắn nữa không?"
Khi nói tới đây, giọng thiếu nữ đã tràn ngập mất mát cùng tuyệt vọng.
Đột nhiên bên hông căng thẳng, như là bị véo thật mạnh.
Giọng nam nhân trầm thấp hơi khàn nặng nề vang bên tai.
"...... Đừng nói bậy."
Thanh âm của hắn tựa hồ có chút gian nan, khô cằn truyền đến: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, cô có thể chờ hắn giải thích cho cô."
Thiếu nữ như được một tiếng "An ủi" này làm bừng tỉnh, thoáng đảo mắt nhìn về phía hắn, áy náy mà nói: "Thực xin lỗi, Bùi Tịch, ta vừa rồi không trách huynh, ta chỉ là quá khổ sở, huynh là người tốt......"
Cho nên, vẫn là vì Phi Y sao?
Bởi vì phát hiện bị Phi Y lừa gạt quá khổ sở mới khóc, mà không phải vì hắn mắng nàng.
Yết hầu hắn nghẹn lại, rốt cuộc không kìm được hỏi: "Cô...... Thích hắn như vậy?"