Thời điểm A Thất trở về, là sáng sớm.
Hắn đạp lên tia nắng ban mai, bước vào tiểu viện.
Khi đó, An Cửu ôm khăn trải giường, từ phòng Bùi Tịch đi ra.
Đối diện gặp phải A Thất, đối phương nhìn phòng công tử nhà mình phía sau nàng một cái, lại nhìn khăn trải giường của công tử nhà mình nàng đang ôm trong lòng, cuối cùng tầm mắt dừng trên gương mặt không khỏi ửng đỏ của thiếu nữ, sau đó chậm rãi chuyển qua vết màu đỏ sậm trên chăn.
Trong nháy mắt, đồng, tử, chấn, động!
An Cửu vừa thấy biểu tình đó của hắn, liền biết hắn tuyệt đối hiểu lầm, lập tức kêu to: "Không được nghĩ bậy, không được nói bậy, không phải như ngươi nghĩ đâu!"
A Thất: "......"
Bùi Tịch nghe được tiếng vang, đẩy xe lăn đi ra.
Nhìn thấy hai người giằng co, công tử bạch y hơi sửng sốt, ngay sau đó kêu: "A Thất, đi đem chăn giặt sạch đi, hôm qua ta bị thương, làm bẩn một chút."
A Thất vừa nghe, liền vứt suy nghĩ lung tung trong đầu, vội vàng hỏi: "Công tử sao lại bị thương?"
Trong ấn tượng của A Thất, rất hiếm ai có thể đả thương đến công tử, người nào có thể làm công tử bị thương?
Giọng Bùi Tịch nhàn nhạt, giải thích: "Tình cờ gặp giáo chủ Ma giáo khi rời đi, không quá nghiêm trọng."
Thấy thần sắc hắn bình đạm, sầu lo trong lòng A Thất giảm bớt, duỗi tay tiếp nhận chăn trong lòng An Cửu, đĩnh đạc nói: "Đưa cho ta, ta đi giặt cho công tử."
Nói xong, liền dứt khoát đi đến giếng bên cạnh viện giặt chăn.
Tay An Cửu trống trơn đứng ở đó, hồi lâu mới phản ứng lại, xoay người đến trước mặt Bùi Tịch, đỏ mặt ngập ngừng hỏi hắn: "Huynh, sao huynh bảo hắn đi giặt...... Kia rõ ràng là, ta tự mình đi giặt thì tốt hơn......"
Nàng nhỏ giọng thì thầm, khuôn mặt đỏ như chảy ra máu.
...... Rõ ràng là nàng làm bẩn.
Ánh mắt công tử bạch y ấm áp, nhợt nhạt xẹt qua tay thiếu nữ, hôm qua lòng bàn tay bị đỏ, hôm nay đã khôi phục trắng nõn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-yeu-duoi-repz/chuong-150.html.]
Nếu để nàng giặt, sợ là nàng lại nước mắt lưng tròng tới tìm hắn.
Bùi Tịch chậm rãi nói: "Ta đã nói là do ta, hắn sẽ không biết."
An Cửu kỳ thật cũng không muốn tự mình giặt khăn trải giường, rất mệt nha, nàng trước kia chưa từng làm loại chuyện này, nàng chính là xấu hổ.
Nghe vậy cũng thuận theo sườn núi mà xuống lưng lừa*, mặt đỏ hồng nói: "Được, được rồi."
* Thuận theo sườn núi mà xuống lưng lừa: Một ẩn dụ cho việc tận dụng cơ hội để bước xuống
Nàng lặng lẽ nhìn mặt mày nam nhân ôn nhu xuân thủy, chỉ cảm thấy hắn chưa bao giờ săn sóc nàng như thế, thậm chí đột nhiên có cảm giác được sủng nịch.
Trước kia Bùi Tịch tuy cũng ôn hòa dễ nói chuyện, nhưng khi đó chỉ là diễn, ý cười không lọt vào đáy mắt.
Hiện giờ hắn lại chân chính đứng ở góc độ của nàng để suy nghĩ vấn đề, sẽ chiếu cố nàng săn sóc nàng từ điều nhỏ nhất, hơn nữa tựa hồ còn hành động theo bản năng.
Độ hảo cảm mới 55 đã như vậy, An Cửu không tưởng tượng được, hảo cảm càng nhiều sẽ như thế nào.
-
Sau khi A Thất trở về, cuộc sống của An Cửu lập tức tốt lên.
Việc sinh hoạt lặt vặt đều được A Thất làm, những việc bưng trà đưa nước ăn cơm giặt quần áo, An Cửu đều không cần phiền não nữa.
Phải biết rằng hôm qua thậm chí ly trà nóng nàng cũng không được uống, bởi vì không biết nhóm lửa đốt bếp lò.
A Thất giặt khăn trải giường xong, phơi nắng bên cạnh cây ngọc lan trong viện.
An Cửu đi qua dưới tàng cây, ánh mắt cũng không dám rời đi, vội vàng nhanh bước chân.
"Bùi Tịch, ta mang thuốc về rồi, là đây sao?"
Vừa rồi An Cửu ra ngoài mua thuốc, cách tiểu viện không xa có một tiệm thuốc, nghe nói cũng là sản nghiệp của Dược Vương Cốc.
Nàng đặt gói thuốc lên bàn, chớp mắt hỏi công tử bạch y bên cạnh bàn.