Thời đại này, mỗi người vào giang hồ đều chuẩn bị treo đầu trên lưng quần.
Không ai sợ chết, cho nên bọn họ cũng không sợ g.i.ế.c người.
Đây là quan niệm của người trong giang hồ.
An Cửu chưa bao giờ nhận thức sâu sắc như hiện tại, nàng không hợp thế giới này.
Nàng không thuộc về nơi này.
Suy nghĩ trong đầu nhất thời phân loạn, thẳng đến khi lời Bùi Tịch đánh thức nàng: "An tiểu thư không cần băn khoăn, tại hạ hành tẩu giang hồ, bị thương là chuyện thường, cũng không để ý điều đó, ngủ ở đâu cũng giống nhau."
Nam nhân tiếng nói ôn hòa, tựa hồ không phải là giả vờ khách khí, hắn vừa nói, vừa từ trên giường ngồi dậy, phát ra tiếng sột soạt nhỏ.
An Cửu đành phải dậy theo.
"A? Huynh thật sự muốn nhường cho ta?" Nhìn bóng người đen nhánh ở mép giường, giọng nói của nàng có chút không thể tin.
Nghe vậy, thân hình Bùi Tịch hơi dừng lại: "Chẳng lẽ vừa rồi An tiểu thư nói chơi?"
An Cửu: "...... Đương nhiên không phải."
"Một khi đã như vậy, không cần trì hoãn."
Vì thế vài phút sau, An Cửu hoảng hốt nằm trên giường Bùi Tịch.
Nàng dúi đầu vào gối bông mềm, gối của Bùi Tịch không phải loại gối gỗ gối ngọc như người xưa thường dùng, mà là một loại gối dược liệu, trong gối bỏ thêm thuốc đông y không biết tên, thoáng có chút cứng, nhưng lại rất thoải mái.
Quanh An Cửu tràn đầy mùi thuốc đắng, cùng với mùi cỏ cây tươi mát, giống như đúc mùi hương thường ngày trên người hắn.
Nằm ở đây, An Cửu có cảm giác bị vật vô hình bao vây.
Ngửi mùi thuốc quen thuộc, tinh thần căng thẳng quá mức, cho nên đại não không hề buồn ngủ dần dần cảm giác buồn ngủ.
Cơn buồn ngủ đã lâu khoan thai tới muộn, An Cửu ngáp một cái.
Trên giường bên kia, Bùi Tịch nghe tiếng hít thở dần trở nên đều đều của thiếu nữ, cuối cùng trở thành tần suất khi ngủ say.
Nàng ngủ rồi.
Bóng đêm trầm tĩnh, tịch nguyệt vô thanh.
Hô hấp nàng lúc lên lúc xuống, lực chú ý của Bùi Tịch không tự chủ được ngưng tụ lại, giờ khắc này, hắn mới bất tri bất giác ý thức được, vừa rồi mình làm gì.
Giống như mất hồn, hắn để một nữ nhân, nằm ngủ trên giường hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-yeu-duoi-repz/chuong-148.html.]
Những lời này hiện lên ở trong lòng, ngay sau đó, trong lồng n.g.ự.c bỗng nhiên có cảm giác bị lửa đốt cháy.
Bùi Tịch đột nhiên nhắm mắt lại, gắt gao quay đầu, không hề nhìn về phía giường nữa.
Hai tay hắn nắm thành quyền, vô tình, lòng bàn tay đều véo ra dấu vết.
-
Sáng sớm hôm sau, An Cửu bị đau bụng mà tỉnh.
Trời còn chưa sáng, nàng liền cảm giác bụng dưới lạnh lẽo đau đớn, như bị nhét vào một khối băng, vừa nặng vừa lạnh.
Lúc nàng còn đang trong giấc mộng, toàn thân mơ mơ màng màng cong thành con tôm. Thẳng đến khi đau đớn càng ngày càng rõ ràng, dưới thân cảm ứng được một dòng nhiệt nóng, nàng liền mở mắt ra.
Chết tiệt, loại cảm giác quen thuộc này, căn bản không cần đoán, bà dì* của nàng tới!
* Bà dì: kinh nguyệt
An Cửu: "......"
Thật kỳ lạ, vì sao hiện đại nàng đã đau bụng kinh, xuyên sách còn phải đau bụng kinh chứ!!!
An Cửu vẫn luôn có tật xấu khi đau bụng kinh, ở hiện đại đã tìm rất nhiều phương pháp trị, uống thuốc tây, cũng uống thuốc đông y, đều không được.
Ngày trước mỗi lần bà dì tới, nàng đều dựa vào thuốc giảm đau, nếu không căn bản không thể duy trì sinh hoạt hằng ngày.
Không nghĩ tới chính là, sau khi xuyên sách, thể chất cũng theo tới đây!
An Cửu nhớ lại ký ức của nguyên chủ, phát hiện nguyên chủ đau bụng kinh từ nhỏ đã có, chỉ là trước kia nàng ở phủ thượng thư, luôn được chăm sóc tỉ mỉ, cho nên đau không rõ ràng như vậy.
Lần này nàng ra ngoài, ở bên ngoài phơi gió phơi sương tàu xe mệt nhọc, cho nên càng đau hơn trước.
An Cửu ngồi trên giường, không nhịn được thống khổ.
Khi nào nàng mới có thể rời xa bà dì chứ! Con gái ngày xưa mỗi lần đau bụng kinh nhất định là thiên sứ gãy cánh!
Lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng nghi hoặc dò hỏi: "An tiểu thư?"
An Cửu theo bản năng quay đầu, nhìn Bùi Tịch một bộ tuyết y trên giường nệm, chậm rãi đứng dậy, lúc này mới nhớ ra tối qua nàng làm gì!
Nàng hiện tại giống như, hẳn là, tựa hồ...... ngủ trên giường Bùi Tịch.
So với đoạt giường của người bị thương thì khó có thể mở miệng hơn là bà dì tới còn làm bẩn giường người ta!
Ngón chân An Cửu móc khăn trải giường, móc đến nhăn nhúm.
Nàng kéo khóe miệng, tỏ ra khuôn mặt tươi cười cứng đờ, khô khốc nói: "Bùi Tịch...... Ta nói với huynh một chuyện, huynh trước tiên bảo đảm, đừng tức giận nhé."