Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Đuối - Chương 142

Cập nhật lúc: 2025-05-16 04:29:33
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Suy nghĩ này hiện lên trong lòng, ánh mắt Bùi Tịch càng thêm âm trầm.

 

Rõ ràng lúc trước căn bản không thèm để ý cái nhìn của nàng với "Bùi Tịch", hiện tại, chỉ cần tưởng tượng đôi mắt nàng nhìn về phía hắn đều là sợ hãi, hắn liền không thể chịu được mà sinh ra bực bội trong lòng.

 

Đầu ngón tay cọ xát nan quạt bạch ngọc, hơi lạnh từ ngọc thạch cũng không thể vuốt phẳng mặt hồ nổi lên gợn sóng.

 

Đối mặt với thiếu nữ run rẩy dò hỏi, nam nhân trầm mặc không trả lời.

 

Tầm mắt hắn dừng trên mặt thiếu nữ, hai mắt nhìn nàng chằm chằm, không nói một lời.

 

Có đôi khi trầm mặc cũng là một loại trả lời, thiếu nữ dường như hiểu ra điều gì, môi đỏ nàng run rẩy, trên cánh môi còn lưu lại dấu răng do lúc trước dùng sức, đỏ bừng kiều diễm như hoa hồng nở rộ.

 

Sau khi lặng im một lát, An Cửu bỗng nhiên chớp chớp mắt, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Bùi Tịch, huynh nhìn ta như vậy làm gì?"

 

Ánh mắt Bùi Tịch chợt lóe, không nói sang ý khác theo ý nàng, nhỏ giọng hỏi: "Cô không có gì muốn nói?"

 

An Cửu mím môi, nhất thời không nói chuyện.

 

Nàng cất bước đi tới, ra sau xe lăn, nắm tay cầm đẩy về phía trước.

 

Lúc này, giọng nói thấp của thiếu nữ theo gió truyền đến: "Ta không phải đồ ngốc, người giang hồ bọn huynh, không phải đều như thế này sao, một lời không hợp liền đánh đánh g.i.ế.c giết...... Hơn nữa tên này là tới g.i.ế.c chúng ta, hắn sống chẳng phải chúng ta sẽ phải c.h.ế.t sao?"

 

Dừng một chút, thanh âm thiếu nữ càng thấp, như là có chút ngượng ngùng: "Huynh đừng để ý, ta thật sự không phải sợ huynh. Ta chỉ là, chỉ là lúc trước chưa từng thấy, tóm lại, ta không phải để ý huynh g.i.ế.c người, huynh tốt như vậy, ta sao lại sợ chứ!"

 

Nói xong câu cuối, ngữ khí của thiếu nữ dần dần mất kiên nhẫn.

 

Đại khái chính nàng cũng đang ảo não, đại tiểu thư chính là như vậy, luôn để ý một số chuyện kỳ quái, chẳng hạn tuyệt đối không thể thừa nhận mình không được, bất kỳ chuyện gì cũng phải tranh vị trí đầu tiên tiên.

 

Bùi Tịch sớm đã lĩnh giáo qua điều này, còn nhớ có lần lên phố, An Cửu nhìn trúng một cây trâm, mà cây trâm đó cũng bị một người khác để ý, hai người tranh nhau trả tiền, cuối cùng An đại tiểu thư trực tiếp vận dụng năng lực của đồng tiền, vung tiền gấp mười lần, khiến ông chủ nở hoa.

 

Đối mặt với nghi hoặc khó hiểu của Bùi Tịch, lúc ấy nàng nói như thế nào?

 

"Ta mua không phải trâm, mà là cơn tức hiểu không! Ta sao có thể thua người khác?"

 

Sau đó cây trâm ấy không thấy nàng dùng được mấy lần.

 

Còn có một lần, An Cửu vội vàng chạy tới tìm hắn, đơn giản là trong phòng có chuột.

 

Rõ ràng sợ tới mức mặt trắng bệch, còn cãi bướng nói mình không sợ.

 

Lúc này, hắn đã nghe ra ý ngoài lời của nàng.

 

Nàng là bị những người c.h.ế.t dọa, rồi lại không muốn trực tiếp thừa nhận, mới nói gần nói xa như vậy.

 

Không sợ hắn g.i.ế.c người, còn cảm thấy hắn là người tốt, ngược lại đi sợ người chết.

 

Bùi Tịch không hiểu tâm lý kỳ quái này của nàng, nhưng bất giác, sự bất an không rõ nơi đáy lòng lại lặng yên tiêu tán.

 

Thiếu nữ ở phía sau lẩm bẩm, như là sợ hắn hiểu lầm, cực lực giải thích.

 

Bản thân Bùi Tịch cũng không phát hiện, khóe môi hắn đã không tự giác cong lên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-yeu-duoi-repz/chuong-142.html.]

"Ta đã biết." Hắn nhẹ giọng nói.

 

"A? Huynh tin ta?"

 

Thiếu nữ lập tức cao giọng, lại tràn ngập sức sống, hẳn là không muốn tiếp tục đề tài vừa rồi, nàng hỏi, "Bùi Tịch, sắp đến trấn rồi, kế tiếp chúng ta đi đâu?"

 

Bùi Tịch nói: "Ta có một biệt viện ở trấn Kim Xà, có thể đến đó nghỉ chân trước."

 

An Cửu chần trừ hỏi: "Chỉ là thương thế của huynh...... Không cần xử lý một chút sao? Nếu không chúng ta đi y quán trước?"

 

Công tử bạch y nhàn nhạt nói: "Ta là đại phu, không cần đến y quán."

 

Kỳ thật thể chất Bùi Tịch đặc thù, đến y quán cũng vô dụng, vết thương này chỉ có thể tự hắn xử lý.

 

An Cửu nghe vậy gật đầu: "Được rồi."

 

Kế tiếp dọc theo đường đi lại không phát sinh chuyện gì, An Cửu thuận lợi đẩy Bùi Tịch đi vào trấn Kim Xà.

 

Trấn Kim Xà vốn kín người giờ phút này vậy mà không có một bóng người, trên đường không ít cửa nhà còn đang mở, trên bàn để bát trà, nhưng chẳng thấy được mấy người.

 

Bùi Tịch nói: "Hẳn là nhận được tin, đều lên núi rồi."

 

An Cửu cũng nghĩ như vậy, cũng tốt, muốn đến y quán cũng không sợ ai.

 

Dựa theo chỉ thị của Bùi Tịch, An Cửu rất nhanh tìm thấy biệt viện hắn nói. Đi qua ngõ nhỏ để đến tiểu viện, vào cửa là hoa viên, trong vườn có một gốc cây bạch ngọc lan, trên đầu cành đã điểm xuyết rất nhiều nụ hoa trắng, sân không lớn, phòng ốc cũng chỉ có bốn gian.

 

An Cửu đẩy Bùi Tịch đến nhà chính, lúc này, sắc mặt hắn đã trắng bệch như tờ giấy, trên áo bào trắng cơ hồ đều bị m.á.u tươi nhiễm đỏ.

 

Trên trán An Cửu lấm tấm mồ hôi, nam nhân ngồi trên xe lăn, trước đây bất luận khi nào, lưng hắn đều thẳng, thon dài thẳng tắp như thanh trúc không bị uốn cong.

 

Giờ khắc này, người hắn lại uể oải, hàng mi cụp xuống, lông mày đen hơi nhíu, mặt gần như không còn chút máu.

 

An Cửu cúi người xuống, cẩn thận duỗi tay, muốn chạm vào hắn.

 

"Bùi Tịch......"

 

Còn chưa chạm đến mặt nam nhân, lông mi dày nhẹ nâng, mắt đen hẹp dài sâu thẳm kia liền chậm rãi mở ra.

 

Màu môi công tử bạch y nhợt nhạt đến cơ hồ không nhìn ra màu sắc, hắn hơi mở miệng, đón ánh mắt bất lực lo sợ của thiếu nữ, giọng như vô thức dịu xuống: "Đừng sợ...... Dìu ta lên giường, lấy hòm thuốc ra."

 

An Cửu vội vàng ôm eo hắn kéo lên giường.

 

Lúc này, nàng vẫn không cảm giác tốn quá nhiều lực.

 

Sau khi đỡ nam nhân ngồi ở mép giường, nàng liền ngồi xổm xuống, lấy hòm thuốc nhỏ từ sau xe lăn của hắn, mở ra trước mặt hắn.

 

An Cửu khẩn trương nhìn hắn: "Này đủ chưa?"

 

Bùi Tịch nhìn hòm thuốc, lại giương mắt nhìn về phía nàng, cong cong mắt, nhẹ giọng nói: "Kế tiếp còn muốn làm phiền An tiểu thư giúp ta một chút."

 

"Giúp gì?"

 

Khuôn mặt thanh tú của công tử bạch y không thấy nửa phần huyết sắc, hắn lại giống như không sao, khuôn mặt bình thản, nhẹ giọng nói: "Giúp ta rút mũi tên ra."

Loading...