Nếu đúng là đạn thật, thì cướp bóc thế đúng là dễ.
Bên , Vương Cao nãy còn xắn tay áo định đại chiến một trận giờ cũng xìu hẳn, cúi đầu rúc bên cạnh chiếc xe.
Lôi Du chậm rãi hạ tay, sắc mặt nghiêm nghị đổi chút nào.
Hắn định nổ súng, nhưng dọa một chút thì cũng chẳng .
“Xe, cho mượn ?”
Dư Đại Quý: “…”
Không cam tâm.
cũng chắc đủ sức cản đạn.
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
Bầu khí lập tức ngưng đọng.
“A a a! Quỷ!”
Một tràng gào thảm thiết quen thuộc đột ngột phá vỡ bầu khí căng thẳng trong ngoài cổng.
Lôi Du, đang cảnh giác bên ngoài, thể phân tâm liếc gã béo đang gào rú ở góc tường.
Chung Dương, ôm chặt Tề Lai, dường như chẳng để ý đến bầu khí kỳ lạ, lóc quệt một đống nước mũi nước mắt lên áo Tề Lai.
“Im mồm cho tiểu gia!”
Lâu Thượng chịu nổi, giật giật mái tóc đỏ, ném một con d.a.o bay cắm phập ngay mặt ba ở góc tường.
Có chuyện gì mà gào to thế?
“Hức.”
Chung Dương dọa suýt nữa gào lên, bất ngờ Tề Lai bịt chặt miệng, nghẹn ngào đánh một cái hợt.
Chung Dương tủi , thật sự của mà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-xinh-dep-trong-truyen-mat-the-duoc-nam-chinh-cung-chieu-den-nghien-hboe/chuong-91-3.html.]
Hắn đang yên lành xổm ở góc, ai ngờ đụng một cái đầu lâu từ đất chui lên!
Còn cọ cọ m.ô.n.g nữa, hu hu.
Hắn còn “sạch sẽ” nữa …
Phương Tam đầu óc mơ màng, do dự một chút, thò đầu từ cái hang vất vả đào .
Vừa nãy, giọng gã đàn ông đầu lạ, nhưng nghĩ chắc đào nhầm .
Tính toán quãng đường đào, chỗ hẳn là nhà xưởng của bọn họ chứ!
Hơn nữa, thoát khỏi đám xác sống , còn tiện thể kích phát cách dùng mới của dị năng.
Chờ khi gặp lão đại, nhất định mách tội.
Cái tên Kim Đại Dũng c.h.ế.t tiệt, uổng công tận tụy theo , đến lúc sinh tử chẳng chút nương tay.
“ bảo thể…”
“Bốp!”
“Bốp!”
Phương Tam định mở miệng nhờ kéo lên, bất ngờ hất một mặt đầy cát, kèm theo hai cái tát vang dội.
Cái đầu đen sì kịp rõ mặt đất ngẩn tò te.
???
Không, là , Phương Tam, về mà!
Sao chẳng ai chú ý đến dị năng mới của , chẳng lẽ nên kinh ngạc chào đón ?
Tiểu Mạn, miệng ngậm vài sợi tóc, chẳng chẳng rằng táng hai cái tát cái đầu ở miệng hố, tiếng vang giòn tan.
Chưa để Phương Tam kịp rụt hang, một đôi tay lớn bưng lấy cằm , như nhổ cỏ trong đống đất, lôi phăng .
Phương Tam chút sức kháng cự: “…”