“Ông chú, ông đúng là biến cướp của thành chuyện cao thượng nhỉ? Cây cầu , ông dám các chặn ?”
Liếc Dư Đại Quý từ xuống , Nghiêm Nhất Thanh khinh bỉ hừ một tiếng.
“Còn ông, lớn tuổi thế mà còn nhục cô gái nhỏ, đúng là cóc ghẻ rơi đống phân, tưởng là cóc vàng .”
“ thế, tiểu gia đây cho các ngươi , cửa cũng !”
Lâu Thượng hiếm khi chung chiến tuyến với Nghiêm Nhất Thanh, cầm đao dài tiến lên vài bước, gõ “keng keng” cổng sắt, cảnh cáo.
Sắc mặt Dư Đại Quý tối sầm.
Đám trẻ ranh điều !
“Các nhất nghĩ cho kỹ, nếu động tay động chân, e là mặt mũi ai cũng !”
Nếu là ngày thường, sớm tay cướp đồ cướp .
“Lão đại, chúng xông luôn .”
Vương Cao theo Dư Đại Quý, thấy đám bên trong chịu nhượng bộ, chút mất kiên nhẫn, giục.
Đồ bên trong nhiều như thế cơ mà.
Không giao thì đánh một trận là xong.
Hơn nữa, với đám máy móc khổng lồ họ mang đến, liệu bọn chúng cản nổi ?
“Đồ ngu.”
Dư Đại Quý trừng mắt Vương Cao, kẻ chỉ đánh đấm.
Không thấy đám đều như dân luyện võ ? Phải thăm dò .
“Yêu cầu của các , chúng đáp ứng. cuối, một thùng mì gói đổi một chiếc xe, các cho mượn ?”
Lời Lôi Du rõ ràng trọng lượng hơn những khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-xinh-dep-trong-truyen-mat-the-duoc-nam-chinh-cung-chieu-den-nghien-hboe/chuong-91-2.html.]
Có lẽ vì phận, nếu tình huống bắt buộc, động tay với thường.
nếu vượt qua giới hạn của , thì đội của họ cũng dễ chọc.
Nửa đồ? Không thể nào.
Huống chi còn cô gái nhỏ trong đội của Vân Yến, càng cửa.
Sắc mặt Dư Đại Quý giữ nổi nữa, giơ tay hiệu cho lái xe phía tiến lên, đ.â.m thẳng cánh cổng sắt cũ kỹ kêu “ken két”.
“... cho tao… kiếp!”
Ai dám kéo !
“Lão… lão đại, bọn chúng … súng!”
Giọng run rẩy vang lên bên tai khiến Dư Đại Quý lập tức cứng đờ.
Cái gì cơ?
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
Súng?
Đôi mắt hoảng sợ mở to, thấy nòng s.ú.n.g đen ngòm chĩa thẳng bọn chúng, như thể giây tiếp theo sẽ xuyên thủng đầu .
Những ngoài cổng đều căng thẳng sợ hãi.
Bọn chúng chỉ là đám thường lăn lộn ngoài xã hội, ai từng thấy s.ú.n.g thật bao giờ?
Lại còn là s.ú.n.g chĩa thẳng đầu.
Coi như cả đời trải nghiệm “đặc biệt” .
Đặc biệt cái rắm!
Dư Đại Quý cố kiềm chế bản năng bỏ chạy, sợ rằng lưng, giây b.ắ.n chết.
“Anh bạn trẻ… chúng vẫn thể thương lượng mà, đúng ?”