[Ký chủ cảm giác phương hướng hơi yếu, cần cải thiện…]
Quả cầu sáng nhỏ ngồi xổm trong góc, lôi sổ ghi chép ra, vừa lẩm bẩm vừa ghi chép điên cuồng.
Hừ, nó quyết định làm một hệ thống hiểu rõ ký chủ toàn diện!
Hôm nay nó có thể là một rác rưởi hạng đồng, nhưng ngày mai, nó sẽ là hệ thống hoàn hảo nhất của ký chủ!
[...] Nuốt mấy chữ này xuống cho cô!
Hừ, không ai thấy thì cô vẫn là một cô gái hoàn hảo.
Còn hệ thống, sớm muộn cô cũng tháo nó ra.
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
Còn người dẫn đường, lần sau làm ơn nói trái phải, cảm ơn.
Một người một hệ thống chẳng ai để ý, người đàn ông đi cuối cùng thoáng hiện ý cười.
“Chỗ này chắc là thứ các người muốn tìm rồi!”
Rẽ một khúc quanh, Dư An Ngôn dừng trước một cánh cửa rộng chục mét, dưới ánh sáng trắng, còn thấy dấu vết bị va đập trên cánh cửa kiên cố.
Có vài chỗ móp méo, nhưng vẫn không hề nứt ra.
Tô Ý nhìn dấu vết bị nghiền nát trên khu vực quẹt thẻ và nhập mật mã, nhíu mày.
“Cậu mở được không?”
Giọng nam lạnh nhạt vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Vân Yến đứng trước cửa, đã rõ thứ bên trong là gì, hóa ra đây là bảo bối A Ý nói.
Nhưng đúng là những thứ tốt.
Chỉ là nhìn biểu cảm cô gái, Vân Yến cũng đoán được lý do.
Dùng mật mã mở cửa e là không được.
“Chỗ này trước đây bị đám người trên kia dùng vật nặng đập, nhưng vẫn chưa mở được.”
Dư An Ngôn tiến gần cửa nhìn kỹ, suy nghĩ một chút, “Tôi thử xem.”
Tô Ý đứng một bên chớp mắt nhìn động tác của Dư An Ngôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-xinh-dep-trong-truyen-mat-the-duoc-nam-chinh-cung-chieu-den-nghien-hboe/chuong-89.html.]
Ừm, nói sao nhỉ?
Như một con thạch sùng lớn bám trên tường sắt, thỉnh thoảng còn quay đầu.
Chậc, còn là một cái đầu bù xù tóc rối, râu lởm chởm.
“Chỗ này chắc là cửa phụ.”
Dư An Ngôn chỉ vào một mảng nhỏ bên cạnh, rộng khoảng một người, nhìn bên ngoài hoàn toàn cùng màu với xung quanh, không nhận ra là cửa.
Không biết tìm tòi gì, ngón tay trắng bệch cẩn thận xoay vài cái, sau đó chỉ nghe “cạch” một tiếng, cửa phụ mở ra.
May mà anh nghe được âm thanh nhỏ của cơ quan bên trong.
Ơ? Sao anh lại nghe được?
“Giỏi thật.”
Đôi mắt hạnh đào của Tô Ý sáng rực, chẳng quan tâm phản ứng người khác, xách váy bước vào căn phòng đầy kệ cao cấp và thùng hàng.
Vân Yến lặng lẽ tiến lên vài bước đến cửa, ánh sáng trong tay chiếu sáng toàn bộ kho.
Mà bóng dáng cao lớn cũng che khuất tầm nhìn của Dư An Ngôn và Văn Á.
Từ lúc thấy s.ú.n.g đạn, khóe môi Tô Ý không hạ xuống, má lúm ẩn hiện càng làm khuôn mặt nhỏ thêm tinh xảo đáng yêu.
Ngón tay lướt qua thùng và quầy sắp xếp gọn gàng, nơi đi qua đều được thu vào không gian.
Loại đồ này tuy hơi ồn, nhưng chắc chắn tiện hơn gạch, dùng tốt hơn.
[… Ký chủ, cô không thể thích mới chán cũ… Hàng do hệ thống sản xuất, tuyệt đối rất có giá trị.]
Hệ thống kiên trì lên tiếng cho mình.
[Ừ, tôi tin.] Giọng nữ lười biếng đáp một câu.
Hàng đúng là thật, cô đâu nói không dùng.
Ừm, nó vẫn là người bạn đáng tin cậy nhất của ký chủ!
Ra khỏi kho, Tô Ý vui vẻ lắc lắc đầu, “A Yến, chúng ta đi thôi.”
Lấy được đồ rồi, tốt quá.