"Chà, nhìn các người nhát gan thế. Nếu là tôi thấy nhiều vật tư thế này, sẽ không để một nhóc con tự quyết định đâu."
Diệp Lam khẽ nhếch môi, nửa cười nửa không.
Đám đông im lặng một giây, nghe có lý nhưng sao vẫn thấy kỳ kỳ?
"Em gái, một mình chiếm đoạt vật tư không được đâu! Chia cho chị một nửa đi?"
"Này, cô là ai vậy? Kho này là A Ý của chúng tôi mở ra, cô có quyền gì đòi chia một nửa!"
Triệu Nhiễm tức giận siết chặt tay, cái vẻ khiêu khích của người phụ nữ này thật khó chịu.
Nhưng mấy người đằng sau cô ta trông không dễ đối phó chút nào.
"Đúng vậy, chị nói phải. Hai cô nhóc các cô có quyền gì muốn chiếm đoạt đồ trong kho."
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
Người phụ nữ váy bó sát lúc nãy vội bước đến bên Diệp Lam, nịnh nọt cười rồi hùa theo.
Cô ta để ý cái kho này từ lâu, chỉ là không tìm được thẻ mở cửa, vừa rồi cũng là cô ta phát hiện ra mấy người này mở kho đầu tiên.
Giờ cửa đã mở, đương nhiên phải có phần cô ta, mà phải là phần lớn mới đúng, không thể để mấy đứa trẻ này hưởng hết.
"Câm miệng, ai là chị của mày?"
"Câm miệng, Tôn Tiểu Cần, đồ không yên phận này."
Hai giọng nói vang lên cùng lúc, Diệp Lam liếc nhìn Tôn Tiểu Cần rồi quay đi.
Trong khi Trịnh Thu Hoa đẩy đám đông tiến lên đứng cạnh Tô Ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-xinh-dep-trong-truyen-mat-the-duoc-nam-chinh-cung-chieu-den-nghien-hboe/chuong-31-3.html.]
Lúc này Tô Ý không để ý chuyện vật tư nữa.
Tô Ý lúc thì cúi đầu trầm tư, lúc lại ngước mắt nhìn người phụ nữ đeo kính râm, đôi mắt nhỏ long lanh như có ngàn câu hỏi.
"A Ý, cậu có sao không?" Triệu Nhiễm quay lại nhìn cô gái bên cạnh đang có biểu hiện khác thường, lo lắng hỏi.
A Ý đang nhìn gì vậy? Hay là bị đám người kia chọc giận rồi?
Trịnh Thu Hoa đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại của Tô Ý, giọng hiếm khi dịu dàng: "Cháu gái đừng lo, đã có bà Trịnh ở đây rồi!"
Mấy người phụ nữ trung niên đi cùng cũng sốt sắng muốn đến an ủi cô gái ngoan ngoãn.
"Mấy người từ đâu tới vậy? Kho hàng là con bé nhà chúng tôi mở ra, sao lại không được lấy? Còn mấy người mới tới này, không biết giở trò gì nữa! Có quyền gì mà vừa đến đã muốn chia phần?"
Trịnh Thu Hoa đẩy lại chiếc kính lão trên sống mũi, giọng nói sang sảng đầy uy lực. "Còn cô, Tôn Tiểu Cần, đàn ông cô quen c.h.q.t hết rồi nên giờ lại nhăm nhe mấy người này à?"
"Bà già này, ăn nói cho sạch sẽ vào! Ai ở đây mà chẳng muốn có phần chứ."
Đám đông nhìn nhóm người trông rất khó chọc này, đặc biệt là mấy người đeo s.ú.n.g ngắn bên hông, đều không dám lên tiếng. Có lẽ vì đều mặc thường phục lại mang vẻ mặt nghiêm nghị, nên không ai nhận ra thân phận thật của Lôi Du và đồng đội.
Dù không dám phản đối, nhưng khi người phụ nữ đeo kính râm kia vừa mở miệng đã đòi chia một nửa, trong lòng ai cũng không phục.
Họ có tận mấy chục người cơ mà!
Diệp Lam dùng đầu ngón tay thon thả điều chỉnh chiếc kính râm to bản, bất ngờ bật lên tiếng cười khó hiểu: "Em gái, em nghĩ sao?"
[Aaaaa, ký chủ đ.ấ.m cô ta đi! Người phụ nữ này khiêu khích người quá!]
Hệ thống trong đầu nhảy dựng lên như muốn vẽ bùa nguyền rủa người phụ nữ vô cớ này. Cô ta là ai mà dám chế nhạo chủ nhân của nó chứ?
Nhưng nhân vật chính của câu chuyện - Tô Ý, chỉ lạnh lùng nghiêng đầu...