Siêu thị trong đêm không sáng sủa cho lắm, chỉ có vài bóng đèn leo lét chiếu sáng.
Những người sống sót tụ tập thành từng nhóm nhỏ, kẻ vô tư đã chọn chỗ ngủ ngon lành, người trằn trọc thì mở mắt g.i.ế.t thời gian.
Qua mấy ngày này, mọi người đều nhận ra một điều, dường như ban đêm bọn quái vậsẽ nhạy bén hơn ban ngày.
Dù tầng này về cơ bản đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng không ai dám chắc liệu có con nào sẽ bị tiếng động thu hút mà lẻn vào hay không.
Bên quầy thu ngân, Triệu Nhiễm sốt ruột đến mức không thể ngồi yên.
"Hai người này đi tìm A Ý sao vẫn chưa về? Không lẽ chưa tìm được A Ý mà lại lạc mất cả hai người này nữa sao?"
Đều tại cô, dành cả buổi chiều trồng trái cây trong không gian mà quên mất thời gian.
Nếu là trước đây, cô không thể tưởng tượng một tiểu thư giàu có như mình lại có thể bộc lộ bản chất làm nông như vậy.
Cô dành hết buổi chiều để chìm đắm vào việc gieo trồng tất cả các loại hạt giống được không gian chấp nhận.
Ai ngờ được, từ lúc cô nhận ra, trở lại nói chuyện với Lâu Thượng vài câu thì Tô Ý đã biến mất!
Đàn anh cũng không thấy đâu!
"Triệu Nhiễm, Tô Ý đã về chưa?"
Vừa bước vào cửa siêu thị, Lâu Thượng đã thấy Triệu Nhiễm ngồi không yên bên quầy thu ngân.
"Chưa, các anh tìm thấy gì chưa?"
Lâu Thượng nhíu mày, tay véo mớ tóc ngắn trên đầu rồi thở dài não nề.
"Không thấy bóng dáng đâu cả, chúng tôi đi hết ba vòng quanh tầng này rồi."
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-xinh-dep-trong-truyen-mat-the-duoc-nam-chinh-cung-chieu-den-nghien-hboe/chuong-28-1.html.]
Triệu Nhiễm liếc nhìn đám người yên lặng bên trong, đôi mắt phượng đầy lo lắng.
"Chỉ có người thấy A Ý đi ra ngoài, nhưng không ai biết cô ấy đi đâu. Ôi, một người lớn như vậy sao lại có thể lạc được chứ? Đàn anh và A Ý đều biến mất, chúng ta còn có thể tìm ở đâu nữa đây?"
Bên ngoài đầy zombie, đàn anh thì không đáng lo, nhưng nếu Tô Ý một mình gặp chuyện gì thì phải làm sao?
Lâu Thượng ngồi phịch xuống chiếc ghế nhỏ, ngửa mặt nhìn lên trần nhà với vẻ mặt ủ rũ, giọng nói thều thào.
"Tiểu gia có cảm giác không phải hai người họ bị lạc, mà là ba chúng ta bị bỏ rơi đấy?"
"..."
Cô không tin đâu.
Không thể chờ thêm nữa, Triệu Nhiễm đứng dậy định mở cửa.
"Không được, tôi phải tự đi tìm lại một lần nữa."
"Đợi đã."
Thẩm Tinh Ngộ vẫn đứng ở cửa chưa bước vào, ánh mắt hướng về phía trước, vẻ mặt căng thẳng cuối cùng cũng giãn ra.
"Họ về rồi."
"Thật sao?"
Lâu Thượng bật dậy như lò xo, hấp tấp chui ra khỏi cửa.
"Để tiểu gia xem nào."
"Ôi, anh Yến và em gái Tô Ý cuối cùng cũng về rồi! Tôi tưởng không bao giờ gặp lại hai người nữa cơ!"