Như thể đi lạc trong bóng tối rất lâu, ngay khi sắp hoàn toàn mất phương hướng, Vân Yến chợt ngửi thấy một mùi hương dịu ngọt thoang thoảng.
Linh hồn vốn chìm trong cơn mê man cũng được xoa dịu phần nào.
Ánh sáng gay gắt khiến đôi mắt khẽ nhíu lại, đôi đồng tử vốn tối tăm, c.h.ế.t lặng, nay thoáng được nhuộm một chút ánh sáng.
Phòng ngủ ấm áp thoang thoảng mùi hương dễ chịu, thư thái lạ thường.
“Đau… anh làm đau tôi rồi…”
Giọng nói mềm mại mang theo chút uất ức vang lên bên tai, động tác xoay người của Vân Yến lập tức khựng lại, toàn thân theo thói quen trở nên cảnh giác.
Đôi mắt đào hoa sâu thẳm dần lấy lại tiêu cự, rơi vào hình bóng cô gái đang say ngủ bên cạnh.
Ánh mặt trời len qua rèm cửa tối màu, chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng của cô gái.
Mái tóc nâu hạt dẻ mềm mại xõa trên chiếc gối vàng nhạt, đôi môi anh đào khẽ chu lên, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu đến lạ.
Ánh mắt Vân Yến lướt qua bàn tay đặt bên tai cô, nơi ấy, vết thương khủng khiếp vẫn chưa được băng bó, trần trụi phơi bày trước mắt.
“Tại sao?”
Tại sao lại che chắn cho anh?
Khoảnh khắc trước khi bất tỉnh, anh vẫn nhớ như in bàn tay nhỏ bé ấy vươn ra mà không chút do dự, mềm mại nhưng cũng kiên định đến lạ.
“Cô… thật sự là Tô Ý sao?”
Giọng nói trầm thấp tan vào tiếng thở đều đều của cô gái, không ai nghe thấy.
Tô Ý chỉ cảm thấy có thứ gì đó như con ruồi phiền phức đang không ngừng chạm vào bàn tay bị thương của mình.
Nếu không phải tay phải không thể cử động, cô đã vung một cú đập c.h.ế.t con ruồi đáng ghét này rồi.
“Tránh ra! Đừng quấy rầy tôi ngủ!”
Cô gái nhỏ như con mèo con bị làm phiền giấc mộng, hờn dỗi vung bàn tay mềm mại, cố gắng xua đuổi tất cả những gì khiến mình khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-xinh-dep-trong-truyen-mat-the-duoc-nam-chinh-cung-chieu-den-nghien-hboe/chuong-2-2.html.]
Nhìn ngón tay mình lần thứ hai bị gạt ra, ánh mắt của Vân Yến vẫn bình thản như cũ.
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
Có vẻ như đại tiểu thư chẳng có gì đáng ngại cả, chỉ là hơi… ngái ngủ thôi.
[Chủ nhân ơi! Mau dậy đi! Mặt trời mọc tới m.ô.n.g rồi, nam chính tỉnh rồi mà người còn chưa dậy sao?!]
!!!
Tiếng kèn kêu inh ỏi khiến Tô Ý lập tức bật dậy.
Hệ thống này rốt cuộc là loại gì vậy?!
Ai lại dùng tiếng kèn làm chuông báo thức bao giờ chứ?!
“Á——”
Vừa bật dậy quá nhanh, quên mất tay phải không thể chịu lực, Tô Ý liền ngã thẳng vào vòng tay lạnh lẽo trước mặt.
“Á, tay của tôi…”
Tô Ý vừa rồi dùng tay phải chống mạnh một cái, tâm trạng vô cùng tệ.
Vừa đau vừa ấm ức.
Tay thì đau, mà ấm ức là vì cô mệt thế này rồi vẫn chẳng được ngủ ngon!
“Mẹ ơi, con muốn về nhà… Ở đây có hệ thống rác rưởi đánh thức người ta bằng tiếng kèn…”
Hệ thống 9981 co rúm lại, lẩm bẩm: [Ta chỉ muốn nhắc chủ nhân là… ngoài cửa đang có bốn con x.á.c s.ố.n.g…]
Cơ thể mềm mại trong lòng khiến Vân Yến hơi khựng lại.
Định đẩy ra, nhưng khi thấy vết thương đỏ rực kia, động tác lại khựng lại.
Giọng nam trầm khàn vang lên: “Tô Ý.”
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”