Cô từng thấy Tô Ý lúng túng như thế bao giờ.
So với vẻ kiêu kỳ cứng nhắc thường ngày, trông cô lúc đáng yêu hơn nhiều.
" là đến giờ cơm , tìm Thẩm Tinh Ngộ đây."
Nén nụ trong mắt, Triệu Nhiễm cũng nhắc gì đến tiếng động nãy.
Biết là Tô Ý đói bụng, nhưng khi chỉ mỗi Thẩm Tinh Ngộ nấu ăn.
"Khoan !"
Vừa nhắc đến đồ ăn Thẩm Tinh Ngộ nấu, Tô Ý lập tức ngẩng đầu lên gọi giật Triệu Nhiễm .
Cô sẽ ăn thứ kinh khủng đó thêm nào nữa !
"Gì thế?"
Triệu Nhiễm đầy nghi hoặc, Tô Ý đột nhiên kích động thế?
"Cậu... lấy thêm cho ít hoa quả ."
Khổ cô quá !
Đói bụng mà chỉ ăn hoa quả thôi.
[Hệ thống, Vân Yến ?]
Chẳng là tìm cô ?
[Nam chính về, đang ở phòng khách, sắp tới chỗ cô .]
Nghe thế, Tô Ý bỗng tỉnh táo hẳn.
Không kịp tìm giày dép, cô thẳng thừng chạy thảm hướng cửa.
A, cô ăn thịt!
Vân Yến mà nấu cho cô ăn nữa là cô c.h.ế.t đói mất!
Hệ thống: [......] Phóng đại quá đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-xinh-dep-trong-truyen-mat-the-duoc-nam-chinh-cung-chieu-den-nghien-hboe/chuong-13-3.html.]
"Tô Ý chậm , định thế?"
Triệu Nhiễm trố mắt cô gái còn giường bỗng bật dậy, lao khỏi phòng với tốc độ chóng mặt.
Khó tin nổi đó là tốc độ của ngủ mê ba ngày liền.
"Xì..."
Một tiếng rên khẽ vang lên từ phía .
Vân Yến định xem tình hình Tô Ý thì kịp bước phòng một bóng từ trong xông đ.â.m sầm ngực.
Không né , mà thật sự ngờ cô gái thể chạy nhanh đến thế.
Lại còn đ.â.m mạnh như trời giáng...
Tô Ý lao đầu n.g.ự.c Vân Yến, va mạnh đến mức hoa cả mắt.
Trán cô đập chiếc cúc áo cứng ngắc, để ngay một vệt đỏ hồng.
Tức ghê! Sao mà phát tiếng gì !
"Cái gì mà cứng thế, đau quá!"
Vân Yến lùi một bước, ánh mắt lướt qua vầng trán đỏ ửng của cô gái, vô thức buông xuôi tay ngăn cản nắm đ.ấ.m đang giơ tới.
Tô Ý hậm hực giáng một quyền .
Cô tức giận đó! Khuôn mặt cô quý giá đấy nhé!
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
Dĩ nhiên, Tô Ý sẽ bao giờ thừa nhận cũng phần trách nhiệm trong chuyện .
Nắm đ.ấ.m đập n.g.ự.c Vân Yến chẳng chút sức lực nào.
Ít nhất là với Vân Yến, cú đ.ấ.m chẳng đau đớn gì, nhẹ hơn nhiều so với cú va chạm ban nãy.
Ánh mắt bình thản của thoáng dừng ở đôi bàn chân trần trắng nõn sàn nhà, lặng lẽ .
"Tô Ý."
Giọng trầm ấm vang lên, quen quen.