XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 53: HÀNH TRÌNH MỚI (TOÀN VĂN HOÀN)
Cập nhật lúc: 2024-08-09 01:30:34
Lượt xem: 450
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, hạ tay xuống, đặt lên đầu xe rồi quay lại hô to, "Các người có thể ra được rồi!"
Ngay sau đó, hàng chục người từ các hướng khác nhau nhảy ra, đi đầu cũng là một nam một nữ.
Người nam tuấn tú, mặt mũi khôi ngô; người nữ dịu dàng dễ mến, đoan trang xinh đẹp.
Cô gái giống như có vầng hào quang bao quanh, mặt nở nụ cười, dáng vẻ tao nhã quý phái, mái tóc dài như tảo biển nhẹ nhàng đong đưa, trông thật quyến rũ. Đối lập hoàn toàn với mái tóc lởm chởm của Diệp Vãn Thanh.
Diệp Vãn Thanh lập tức ngây người. Nếu nàng đoán không nhầm, đây chắc chắn là nhân vật nam nữ chính trong nguyên tác. Sau bao lâu, cô cuối cùng đã gặp được họ!
"Bọn họ không có ác ý, chúng ta xuống xe đi." Diệp Vãn Thanh quay sang nói với anh.
"Ừm." Anh không mặn không nhạt đáp lại, mặt không thể hiện cảm xúc gì.
Hai người vừa xuống xe, đối phương liền tiến đến giới thiệu bản thân:
"Đừng sợ, chúng tôi đều là con người. Để tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Đường Tú Uyển, còd đây là Quý Bắc Đình và Dương Đại Minh..."
Cô lần lượt giới thiệu từng người, bày tỏ thiện chí bản thân.
Diệp Vãn Thanh vừa nghe vừa gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Đến khi tới lượt mình, cô cũng nhanh chóng giới thiệu tên.
Đường Tú Uyển lịch sự mỉm cười, ánh mắt dừng lại một chút trên người đàn ông bên cạnh, chỉ thoáng chút kinh ngạc rồi ngay lập tức chuyển đi.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
"Nghe giọng hai người không phải người ở thành phố A, hai người đến từ đâu?" Quý Bắc Đình bên cạnh đột nhiên lên tiếng, nheo mắt và hạ khóe môi xuống, rõ ràng không tin tưởng đối phương cho lắm.
Diệp Vãn Thanh không để ý, là nam chính thì việc nghi ngờ hoặc cảnh giác là chuyện bình thường, cô trả lời thành thật và thuận tiện kể sơ qua về những trải nghiệm trước đây.
Nghe xong câu chuyện của họ, Đường Tú Uyển không kìm được mà thốt lên một tiếng "Wow", đôi mắt cô nàng mở to:
"Hai người thật giỏi, trải qua nhiều chuyện như vậy thật không dễ dàng chút nào."
Cô khẽ cười, lắc đầu nói: "Mọi chuyện đều đã qua rồi. Mà mọi người làm sao lại xuất hiện ở đây?"
Vì cảnh này không được đề cập trong nguyên tác, nên Diệp Vãn Thanh cũng không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
"Chúng tôi..."
Đường Tú Uyển vừa mở miệng định nói thì người đàn ông bên cạnh khẽ ho một tiếng ngắt lời cô nàng, cô nàng lập tức ngậm miệng không nói thêm gì nữa.
"Nếu đã làm quen xong rồi, vậy chúng ta đi thôi."
Triệu Sở Dao không thích ở cùng với một nhóm người, anh không hợp với họ và cũng không muốn hoà nhập.
Đối với anh, việc có đội hay không cũng chẳng quan trọng, dù sao với tình trạng hiện tại của anh, bảo vệ một người cũng là dư sức.
Người này... Quý Bắc Đình nhíu mày, một tia không hài lòng hiện lên trong mắt.
Diệp Vãn Thanh nhanh chóng nhận ra cảm xúc không ổn của nam chính, cô vội kéo áo Triệu Sở Dao.
Anh cũng nhíu mày theo, nhưng không hất tay cô ra, chỉ thu lại chút khí thế.
"Không sao, không sao."
Diệp Vãn Thanh cười ngượng, ánh mắt lướt qua những người khác và bị thu hút bởi một người đàn ông m.á.u me đầy cánh tay hấp dẫn.
Cô hỏi nhỏ: "Có người bị thương à?"
Đường Tú Uyển theo ánh mắt cô nhìn lại, giọng có chút lo lắng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-53-hanh-trinh-moi-toan-van-hoan.html.]
"Đúng vậy, vừa rồi có một đám Zombie tấn công, vì giúp chúng tôi mà anh ấy đã bị thương. Đại Minh đã học qua một ít về y học, thấy gần đây có một khu rừng nên định vào trong tìm thuốc cầm máu, không ngờ lại gặp hai người ở đây."
Nụ cười trên môi cô càng tươi hơn: "Gặp chúng tôi là đúng rồi, tôi có thể chữa trị cho anh ấy."
"Cô có thuốc sao?" Đường Tú Uyển vui mừng, phấn khích hỏi.
Diệp Vãn Thanh lắc đầu: "Không có."
Một chút thất vọng tràn ngập trong lòng, cô nàng ủ rũ cúi đầu, giọng đầy buồn bã:
"Không có thuốc, vậy cô chữa trị bằng cách nào?"
Diệp Vãn Thanh không trả lời, cô tiến lên phía trước, nhưng vừa bước một bước thì bị người bên cạnh kéo lại.
Nhìn vào đôi mắt lo lắng của Triệu Sở Dao, cô trấn an bằng một nụ cười rồi tiến đến chỗ người đàn ông bị thương.
Người đàn ông bị thương trông còn rất trẻ, chỉ khoảng hơn hai mươi, đôi mắt giống như mắt nai đang chớp chớp.
Cô giơ tay lên, một vòng sáng nhạt bao phủ lấy vết thương, sự ấm áp nhẹ nhàng tràn vào cơ thể. Vì vừa thăng cấp, hiệu quả chữa trị tốt hơn nhiều so với trước đây.
Người đàn ông thoải mái nhắm mắt, tận hưởng quá trình chữa trị, nếu có đuôi, chắc chắn lúc này nó đang ve vẩy.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô chậm rãi quay đầu, ánh mắt ôn hòa giải thích: "Đây là năng lực của tôi."
Đường Tú Uyển đầu tiên là ngây người sửng sốt, sau đó là lập tức chạy đến trước mặt cô, vui mừng hỏi "Cô cũng là dị năng giả?"
Cô mỉm cười. Không trả lời.
Mới vừa rôi, Diệp Vãn Thanh chỉ vừa kể qua về những trải nghiệm của họ, nhưng không đề cập đến việc có dị năng của mình. Bây giờ bất ngờ thể hiện ra năng lực, khiến mọi người không khỏi kinh ngạc.
Khi thấy việc chữa trị gần xong, Diệp Vãn Thanh vừa thu tay lại thì Đường Tú Uyển đã nắm c.h.ặ.t t.a.y cô. Cô nàng tiến lại gần, khoảng cách gần đến mức có thể thấy rõ làn da mịn màng không tì vết của đối phương:
"Chúng tôi rất cần một đồng đội như cô, cô có muốn gia nhập cùng chúng tôi không?"
Diệp Vãn Thanh đang nghĩ rằng, không hổ danh là nữ chính, vẻ ngoài đúng là khác biệt. Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng của Triệu Sở Dao:
"Không được."
"Tại sao không?"
Đường Tú Uyển - người chưa từng bị ai từ chối, cô nàng nhíu mày, bĩu môi không hài lòng hỏi.
Triệu Sở Dao không thèm nhìn cô:
"Hành động rất nguy hiểm, tôi không muốn cô ấy bị thương."
Lúc này, một người đàn ông khác không thể nhìn nổi nữa, đứng ra nói:
"Cô ấy còn chưa từ chối, anh có quyền gì mà thay cô ấy quyết định?"
Hai người không ai nhường ai, lửa giận âm thầm bùng lên.
Diệp Vãn Thanh không muốn mọi người mâu thuẫn, vội đứng giữa họ:
"Chúng tôi sẽ đi cùng mọi người."
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn Triệu Sở Dao, nhẹ nhàng thuyết phục anh:
"Chúng ta dù sao cũng cần một đội, anh có muốn đi cùng em không?"
Anh cúi đầu, những ký ức như đèn kéo quân lóe lên trong đầu. Làm sao lại không muốn? Dù cô làm gì, anh cũng sẽ mãi đứng về phía cô.