XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 5: BẠCH TUYÊN ÂM
Cập nhật lúc: 2024-07-06 08:55:13
Lượt xem: 1,080
"Đinh!"
Điện thoại có tin nhắn mới. Diệp Vãn Thanh liếc mắt nhìn qua, thấy tiêu đề liên quan đến xác sống liền thu tầm mắt lại, tựa hồ đã thành thói quen, nội tâm không chút gợn sóng.
Mấy ngày nay thời tiết thay đổi thất thường, nhiều nơi dần dần rơi vào tay Zombie. Để trấn an những người dân đang hoang mang, chính phủ phát tin nhắn liên tục.
Diệp Vãn Thanh trong lòng rất rõ, dù có cố gắng đến đâu, một khi Zombie xuất hiện, thế giới sẽ không thể trở lại bộ dáng ban đầu được nữa.
Đang suy nghĩ miên man, bụng Diệp Vãn Thanh đã đói đến mức kêu cồn cào. Cô đứng dậy tìm đồ ăn. Mấy ngày này cô luôn một mực ở trong nhà gặm mì tôm, trong thùng chỉ còn lại một gói cuối cùng.
Nước sôi đang nấu nửa chừng thì đột nhiên cúp điện.
Xung quanh tối sầm lại, bất quá Diệp Vãn Thanh sớm đã dự liệu trước được chuyện này. Cô bình thản dùng nước nửa nóng nửa lạnh đó pha một tô mì, sau khi ăn xong thì tự mò mẫm về phòng.
Nằm trên giường chưa được bao lâu, dưới lầu lại truyền đến những tiếng la hét thảm thiết cùng tiếng bước chân ồn ào, dồn dập. Diệp Vãn Thanh bực bội xoay người, cố gắng bịt hai tai lại.
"Cốc cốc cốc ——"
Một lúc sau, tiếng ồn ngoài cửa sổ tiếp tục vang lên.
Ban đầu cô vốn cho rằng là mình nghe nhầm, rất nhanh sẽ biến mất. Kết quả dường như ngoài cửa đang có người vậy.
Người bên ngoài thấy cô không phản hồi, càng ra sức đập vào cửa sổ. Tiếng đập cửa nghe rất gấp gáp, trong lòng Diệp Vãn Thanh càng nghe càng thấy bồn chồn.
Cô không chịu nổi nữa, bật dậy nhìn ra ngoài xem, đến tột cùng là có chuyện gì đang xảy ra.
Bên ngoài ánh sáng mờ mờ, cô theo phản xạ cố gắng nheo mắt để nhìn rõ hơn. Sau khi mắt đã quen với bóng tối, cô nhanh chóng nhìn thấy kẻ làm phiền mình nãy giờ là một chiếc máy bay không người lái.
Nó dường như phát hiện Diệp Vãn Thanh đã nhìn thấy nó, thế là đình chỉ va chạm, bay lơ lửng tại chỗ trên không trung.
Chuyện gì thế này? Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Diệp Vãn Thanh mở cửa sổ, để máy bay không người lái bay vào. Nó ở giữa không trung xoay quanh một lúc, rồi tìm một chỗ trống đáp xuống.
Khi máy bay không người lái ổn định hạ cánh, Diệp Vãn Thanh nhìn kỹ. Cô ngay lập tức phát hiện trên đó có kẹp một mảnh giấy.
Cô vừa lấy ra vừa lẩm bẩm: "Ai gửi cho mình thế nhỉ?"
Trên tờ giấy có nội dung rõ ràng, viết to mấy chữ: "Chúng ta hợp tác trốn ra ngoài thế nào?"
Một câu ngắn gọn súc tích, bên dưới còn ghi thêm một số điện thoại.
Diệp Vãn Thanh nhìn xong, ngây người một lúc. Bất quá cô không chút do dự, tìm một tờ giấy viết chữ "Được".
Máy bay không người lái mang theo phản hồi của cô bay đi, Diệp Vãn Thanh nhìn theo hướng nó bay, phát hiện ra đó là căn hộ của một hộ gia đình đối diện.
Khác với Diệp Vãn Thanh, căn hộ đó đèn đuốc sáng trưng, nhìn rất nổi bật trong đêm tối.
Cô nhíu mày, bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt.
Không lâu sau, máy bay không người lái lần nữa bay tới, lần này còn mang theo một cục sạc dự phòng.
Nội dung trên mảnh giấy chỉ viết hai chữ ngắn gọn: "Gọi điện."
Diệp Vãn Thanh lấy cục sạc dự phòng, cắm dây sạc vào điện thoại. Cô thầm nghĩ, người này khá là cẩn thận nha. Đợi một lúc, điện thoại bật nguồn, cô bấm số điện thoại trên mảnh giấy để lại và gọi.
"Xin chào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-5-bach-tuyen-am.html.]
"Xin chào!" Đầu dây bên kia là giọng nói thanh thoát của một thiếu niên.
Diệp Vãn Thanh im lặng một lát, cô mở miệng đi thẳng vào vấn đề: "Anh muốn hợp tác như thế nào?"
"Cho tôi đồ ăn, tôi sẽ mang cô ra ngoài."
Nà ní! Anh ta làm sao biết mình có đồ ăn?
Tiếng còi báo động trong lòng Diệp Vãn Thanh vang lên dữ dội, cô cảnh giác, im lặng không nói gì.
Dường như phát giác được sự cảnh giác của cô, đầu dây bên kia cười khẽ:
"Yên tâm! Tôi không có ác ý. Hôm đó tôi tình cờ ở ban công điều khiển máy bay không người lái, nhìn thấy cô đang gói bánh quy nén cùng lương khô, nên có tò mò nhìn một chút."
"Vậy à?" Giọng cô nhàn nhạt, nghe không ra ý tứ gì.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
"Để thể hiện thành ý, tôi sẽ đưa cô một đầu dây thừng trước, giúp cô có thể hạ xuống an toàn."
Không đợi Diệp Vãn Thanh đáp lại, máy bay không người lái đã quay trở lại vị trí cũ.
Dường như anh ta đã sớm chuẩn bị kỹ càng, động tác nhanh nhẹn mau lẹ, chẳng mấy chốc dây an toàn đã buộc vào máy bay không người lái, gửi sang cho cô.
"Mấy ngày nay tôi đã quan sát rồi, bên ngoài tất cả đều là Zombie. Nếu đi ra ngoài mà không có chuẩn bị gì chắc chắn sẽ bị ăn thịt, cách duy nhất để thoát ra an toàn là sử dụng dây thừng leo xuống."
Diệp Vãn Thanh nghe xong liền trầm mặc.
Từ lúc cô quyết định quay về đây, cô liền biết cuối cùng cũng có một ngày này, Zombie bao vây, cô bị mắc kẹt. Nhưng lúc đó cô cũng không thể quyết định khác được, trước có sói sau có hổ, quyết định nào cũng tràn đầy nguy hiểm và rủi ro.
Cô thà về nhà, mặc dù vẫn tồn tại nguy hiểm nhưng ít ra vẫn có thể lấp đầy cái bụng, không lo về đồ ăn thức uống. Nhưng sau đó cô lại phát hiện, đây đơn thuần là cô đang tiến vào ngõ cụt.
Nơi này tiến vào thì dễ, đi ra thì khó. Một khi đã vào, muốn ra ngoài không phải là chuyện dễ dàng. Một số người có ý đồ chạy trốn, kết quả đều bị Zombie ăn thịt hoặc bị lây nhiễm.
Tiếng kêu bén nhọn, thảm thiết không ngừng vang lên. Khiến cô không có đêm nào ngủ yên. Vì vậy, Diệp Vãn Thanh biết rõ, muốn rời khỏi đây không thể tránh khỏi hành lang đầy Zombie, cho nên cô mới một mực chậm chạp không rời đi.
Bất quá, dựa theo ý tứ của người kia, muốn tránh đi hành lang Zombie chỉ có một biện pháp duy nhất có thể dùng là sử dụng dây thừng, từ ban công thả xuống dưới đất, rồi mình sẽ từ từ leo xuống. Như vậy có thể tránh được vô số Zombie ở trong hành lang.
Còn về phần Zombie ở dưới mặt đất thì cũng không đáng lo ngại, dựa vào sức hai người liên thủ chắc chắn giải quyết chúng không thành vấn đề.
Đối phương bên kia đợi nửa ngày không thấy Diệp Vãn Thanh phản hồi.
Đang lúc anh thấy thất vọng, tưởng chừng chuyến hợp tác này vậy là toang rồi, hít một hơi thật sâu định tắt điện thoại. Bỗng anh nghe được tiếng Diệp Vãn Thanh vang lên: "Được, vậy tôi trước tiên đem đồ ăn chia cho anh, về sau lại bàn bạc kỹ hơn."
"Thật sao? Tốt quá, vậy nhanh lên một chút!" Giọng nam đầu dây bên kia như nhảy cẫng lên: "Tôi sắp c.h.ế.t đói rồi!"
Diệp Vãn Thanh mỉm cười bất đắc dĩ, vội vàng đóng gói thức ăn gửi sang.
"Không cần đưa quá nhiều thức ăn đâu, máy bay không người lái có thể nâng được trọng lượng nhất định thôi, nặng quá nó bay không nổi!"
Ngừng lại một chút, anh ta nói tiếp: "Đợi tôi giải quyết cơn đói trước, lát nữa tôi sẽ nói tiếp với cô."
"Được."
Diệp Vãn Thanh đặt vài miếng bánh nén lên máy bay không người lái. Vốn dĩ cô định nhét thêm chút nước nữa nhưng nhận ra không đủ chỗ, lại sợ máy bay không chịu nổi trọng lượng.
Đối phương sau khi nhận được thức ăn, trực tiếp cúp điện thoại. Lát sau, máy bay không người lái lại lững thững bay tới cùng với một sợi dây thừng.
"Chuẩn bị một cái giỏ, cô đem dây thừng cột vào lan can cửa sổ, đến lúc đó, khi cần chuyển đồ ăn cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều."