Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 44: ANH SẼ ĐI CÙNG EM!

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-07 23:30:59
Lượt xem: 425

“Triệu Nham?” Diệp Vãn Thanh nhìn kỹ, nghĩ lại thì không thể chỉ có một cái xác trong xe.

Nếu chỉ có một xác mà Lâm Nghị và Lâm Thu không thấy đâu, rất có thể họ đã rời đi giữa chừng.

Giả thiết đủ loại khả năng, Diệp Vãn Thanh vẫn đứng ngồi không yên: “Có lẽ họ gặp chuyện trên đường, chúng ta đi tìm hai người còn lại đi.”

Anh không di chuyển, như muốn nói gì đó lại thôi.

Diệp Vãn Thanh tưởng anh không nghe thấy, đi tới phía sau đẩy anh:

“Đi thôi! Đi thôi! Thời gian không chờ đợi ai. Anh không phải có thể ngửi thấy mùi sao? Giờ họ ở đâu? Anh thử ngửi xem, sẽ hiệu quả hơn.”

Triệu Sở Dao đành phải nói thật: “Dấu vết chỉ dừng lại ở đây, anh cũng không thể tìm thấy họ.”

Cũng thật kỳ lạ, dấu vết của Lâm Nghị luôn quanh quẩn ở đây mà người thì biến mất không dấu vết.

Không còn manh mối nào, tìm kiếm cũng vô ích.

“Không sao, chúng ta vẫn phải đi tìm, không được bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.”

Diệp Vãn Thanh im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Thế giới đầy rẫy nguy hiểm, bạn bè rất khó tìm, em không muốn phụ lòng họ.”

Lần trước, cũng là nhờ Lâm Nghị và em gái Lâm Thu đến giúp, dù trong quá trình không giúp được gì nhiều, nhưng tấm lòng đã đủ, cô thật sự đã coi họ là những người bạn quan trọng.

Triệu Sở Dao không phải Sở Dao, anh không quen họ. Những người không quan trọng với anh thì anh không để ý, vậy nên anh thật sự không muốn đi tìm chút nào.

Nhìn cô mặt đầy lo âu, anh có chút khó chịu, cảm thấy những người kia như đã chiếm một phần tâm tư của cô.

Triệu Sở Dao nheo mắt lại, mi mắt khẽ rũ xuống, anh đột ngột hỏi: “Nếu như là anh thì sao?”

Theo phản xạ tự nhiên, cô ngay lập tức trả lời: “Với anh, em sẽ càng không phụ lòng.”

Trái tim bên trái kịch liệt nhảy lên một cái, anh thậm chí có thể nghe thấy tiếng đập của nó, thình thịch...

Diệp Vãn Thanh chăm chú nhìn thẳng Triệu Sở Dao, ánh mắt cô sáng ngời, như có một vòng ánh sáng bao quanh người, khiến cô phá lệ chói mắt, làm người khác không khỏi xao xuyến.

Dù nhìn bao nhiêu lần, trong đầu xuất hiện mỗi một hình ảnh của nàng cũng đều khiến cho người ta thán phục. Triệu Sở Dao đột nhiên hiểu, tại sao người kia lại coi cô là ánh sáng của đời mình rồi.

Trong lúc khó khăn nhất, cô sẵn sàng buông bỏ tất cả để giúp đỡ, như bông hoa hy vọng nở rộ trên vách đá tuyệt vọng, khiến người ta vô thức nắm chặt không buông.

Nhưng anh khác Sở Dao, những gì anh để mắt tới từ đầu, không ai có thể tranh giành cùng anh.

“Được.” Triệu Sở Dao bình tĩnh, thu lại suy nghĩ u ám, nhẹ giọng nói: “Anh sẽ đi cùng em.”

Cô trịnh trọng gật đầu, nói tiếp: “Người bình thường một khi lạc đường sẽ nhớ lời dặn của cha mẹ và quay lại chỗ cũ, chúng ta thử đến bệnh viện xem sao?”

Diệp Vãn Thanh quay lại nơi lần đầu tiên bùng phát Zombie triều, điều kỳ lạ là trên đường không hề thấy bóng dáng con Zombie nào, như thể chúng đột nhiên biến mất vậy. Nếu không có cảnh đổ nát, cô còn tưởng trước đó đều là ảo giác của mình.

“Zombie sao lại đột nhiên biến mất hết thế này.” Cô cảnh giác nhìn quanh, cơ thể không tự chủ sát lại gần anh hơn.

 

“Chúng ta cẩn thận một chút, có vẻ trong đây có bẫy.”

Trên thực tế, Zombie biến mất hoàn toàn là do Triệu Sở Dao. Giữa Zombie có cách liên lạc đặc biệt, khi đối mặt với Zombie cấp cao, Zombie cấp thấp hơn sẽ theo bản năng mà sợ hãi, có thể chạy liền chạy mất hút không thấy bóng dáng..

Anh gật đầu, cảm nhận được sự mềm mại chạm vào cánh tay, lòng anh như tan chảy, khẽ nở nụ cười rồi nuốt lại lời định nói.

Diệp Vãn Thanh đến hiện trường, trái ngã phải đổ, mọi thứ rất lộn xộn. Cũng vì lúc đó rất hỗn loạn nên nhiều thuốc bị dẫm nát, vỡ vụn khắp nơi.

"Cẩn thận dưới chân, đừng để bị thương." Cô không an tâm, dặn dò anh một câu.

Nói xong, cô bước vào.

Bên trong là một phòng kín tương đối bí mật, nếu không phải vì va vào giá hàng làm vỡ kính, họ có lẽ đã không phát hiện ra nơi này lại chứa nhiều Zombie đến vậy.

Sàn nhà đầy mảnh kính vỡ, Diệp Vãn Thanh cẩn thận bước vào, thò đầu ra nhìn một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-44-anh-se-di-cung-em.html.]

Nơi này không lớn không nhỏ, lại nặng mùi, có một mùi thúi khó ngửi bay thoang thoảng.

Thật khó để tưởng tượng, nơi đây đã từng chật ních Zombie.

Cô định tiến sâu vào, bỗng tay bị giữ lại, cô nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt đầy thắc mắc.

Triệu Sở Dao nhíu mày, ánh mắt hiện lên chút lệ khí. Anh cố gắng kiềm chế cơn nóng nảy khó hiểu đang dâng trong lòng, cố làm giọng mình dịu lại: "Đừng vào."

Diệp Vãn Thanh cho rằng anh lo lắng cho mình, liền trấn an: "Không sao, đã đến đây rồi, nhìn một chút cũng tốt."

Không thể cãi lại cô, Triệu Sở Dao đành chịu.

Từ khi bước vào, anh luôn cảm thấy có gì đó bùng nổ trong lòng, cơ thể bắt đầu nóng lên, hơi thở gấp gáp, mắt đỏ lên.

Nếu không phải có định lực mạnh, sợ rằng lúc mắt toàn bộ đều hiện lên màu đỏ, lúc đó anh đã hoàn toàn mất kiểm soát.

Triệu Sở Dao nghiến chặt hàm, cố gắng điều hòa nhịp thở, theo sau cô. Càng tiến gần, cỗ dự cảm xấu trong lòng càng mạnh. Lo lắng có sơ suất gì đột nhiên xảy ra, anh tập trung cao độ, cảnh giác nhìn xung quanh.

Bên trong có nhiều thiết bị, một chiếc giường phẫu thuật nằm ngang giữa đường, tấm chăn nhăn nhúm, nửa trên giường, nửa rơi xuống đất, cực kỳ bẩn thỉu.

Sàn nhà rải rác rất nhiều d.a.o mổ, đếm không hết, sáng loáng, phản chiếu rõ ràng hình ảnh của họ. Trong góc phòng còn vài xe đẩy bị đổ, đồ đạc lộn xộn.

Nhìn bề ngoài có vẻ bình thường, nhưng tại sao nơi này không phải là chỗ nghỉ của bác sĩ y tá mà lại giống phòng phẫu thuật?

Diệp Vãn Thanh không hiểu, chẳng lẽ đây từng là một bệnh viện đen?

Nhưng tại sao nơi này lại chứa nhiều Zombie đến vậy? Không thể nào tự chúng nhốt mình được, mọi hành động đều cho thấy có người cố tình sắp đặt.

Cô nhặt lên một con d.a.o mổ, nghĩ ngợi: "Sở Dao, anh có thấy gì lạ không?"

Không đợi anh trả lời, Diệp Vãn Thanh đã tự mình lẩm bẩm.

"Không thể nói rõ, nơi này thật à rất kỳ quái."

Nhanh chóng nhớ lại mục đích của họ là tìm hai anh em Lâm Nghị Lâm Thu, sao lại lạc đề rồi?

Diệp Vãn Thanh đặt d.a.o mổ xuống: "Đi thôi, chúng ta đi chỗ khác tìm đi."

Cô đẩy giường phẫu thuật đang chắn đường qua một bên, đặt lại d.a.o mổ.

Diệp Vãn Thanh vừa ra khỏi dòng suy nghĩ, tâm trí có chút lơ đễnh, vô tình giẫm lên thứ gì trên sàn, loạng choạng ngã ra sau.

May mà gần tường, không bị ngã mạnh, cánh tay Triệu Sở Dao chìa ra, giữ vững.

Cô dựa vào sức anh, tay kia chống vào tường, nhanh chóng đứng dậy.

Vô tình bị bổ nhào, may mà có Triệu Sở Dao đỡ, nếu không có thể ngã sấp mặt.

Nhìn mảnh vụn dưới đất, Diệp Vãn Thanh thầm nghĩ, nếu vấp phải chắc chắn sẽ bị thương nặng, có thể trực tiếp hủy dung.

Quay đầu nhìn lại, cô thấy bức tường vốn bằng phẳng bỗng nhô ra.

"Nhìn kìa!" Diệp Vãn Thanh đứng vững, kéo anh lại chỉ vào tường, kích động nói.

Anh đẩy nhẹ một cái, tường nghiêng một bên, lộ ra một lối đi.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Triệu Sở Dao sắc mặt trầm xuống.

Một bệnh viện mà có thể làm đến mức này, quả thật không đơn giản.

"Vào xem một chút, nói không chừng, có thể Lâm Nghị và Lâm Thu ở bên trong."

Diệp Vãn Thanh nói rồi liền kéo anh vào.

Hai bên có đèn chiếu sáng rõ lối đi, hai người đi rất chậm, vừa đi vừa cẩn thận quan sát xung quanh.

Từ khe hở trần nhà, ánh sáng màu đỏ chợt loé chớp tắt, tràn đầy một cổ quỷ dị.

Loading...