XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 40: BÉ CON, EM ĐÃ LÀ CỦA TÔI
Cập nhật lúc: 2024-08-07 22:16:46
Lượt xem: 517
Anh bị bóng tối bao phủ, thân thể lơ lửng trong không trung, lên xuống không ngừng.
“Cạch, cạch, cạch...”
Trong màn đêm vô tận, tiếng bước chân dần tiến lại gần. Vững vàng đi tới, như giẫm lên tim anh, mỗi nhịp đập của tim đều theo bước chân ấy mà vang lên đều đặn.
Cơ thể như bị những chiếc xiềng xích nặng nề trói chặt, anh càng vùng vẫy thì chúng càng siết chặt hơn.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Đột nhiên, tiếng hét thảm thiết vang lên bên tai. Anh khẽ nhíu mày, lắng nghe kỹ thì nhận ra tiếng này rất quen thuộc.
Diệp Vãn Thanh!
Người đàn ông đột ngột mở mắt, cố gắng hét lên, nhưng miệng há ra không phát ra tiếng động. Anh phát hiện mình như bị điểm huyệt câm, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tiếng kêu tuyệt vọng của cô càng lúc càng lớn, như những lưỡi d.a.o sắc bén, từng nhát từng nhát đ.â.m nát trái tim anh.
Không!!!
Anh ra sức vùng vẫy, động tác ngày càng mãnh liệt. Nhưng anh như dã thú bị nhốt trong lồng, không cách nào thoát ra được.
"Quả nhiên là phế vật."
Trong bóng tối, bóng dáng một người chậm rãi bước ra, hình dáng hai người giống nhau như đúc.
Anh không cần nhìn cũng biết kẻ đó là ai. Chính là "Hắn". Hai tay anh siết chặt thành nắm đấm, nghiến răng ken két, từng từ như bị ép ra từ kẽ răng: "Tôi đồng ý với anh."
Người kia cười lạnh một tiếng: "Nhưng tôi đổi ý rồi."
"Anh!!!"
Bị đối phương chơi một vố, anh nghẹn thở, tức đến mức giậm chân.
Tình thế hiện tại không thể chần chừ được nữa!
Tiếng kêu bên tai dần nhỏ lại, anh gấp gáp gào lên: "Anh rốt cuộc muốn gì?!"
"Tôi muốn anh biến mất mãi mãi, không bao giờ xuất hiện nữa."
Như nhớ lại chuyện gì không hay, "Hắn" nở nụ cười lạnh, tràn đầy trào phúng: "Thiên đạo luân hồi! Báo ứng! Báo ứng!"
"Được, tôi đồng ý với anh." Anh nhắm mắt lại, sắc mặt bình tĩnh như thể quyết định này chỉ là việc quyết định hôm nay ăn gì vậy.
Ảo ảnh xung quanh đột nhiên vỡ tan, biến thành vực sâu không đáy. Thân thể anh bị bóng tối nuốt chửng, mất đi trọng lực, không ngừng rơi xuống.
Trong góc tối, một đôi mắt đỏ rực đột ngột mở ra, giống như đóa hồng nở rộ trong bóng đêm, yêu dã tà mị, nhìn cực kì quyến rũ lại vô cùng tà ác.
Tiếng khóc lóc vang vọng bên tai làm rối loạn tâm trí anh, anh đứng phắt dậy.
Bóng tối vốn đã mang lại sự ngột ngạt khó thở, giờ thêm thân hình to lớn của anh càng tăng thêm áp lực.
Như cảm nhận được có người phía sau, Lưu Cường đang định xông tới thì dừng lại.
Anh ta chợt quay đầu nhìn lại, hét lớn: "Ai?!"
Ngay lúc quan trọng thế này lại có người dám quấy rối, không muốn sống nữa sao? Thân dưới như cây xúc xích đang được hun nóng, cảm xúc đang căng cứng lên thì đột ngột phát hiện có người. Trong nháy mắt liền mềm xuống, như sắt nóng bị kìm kẹp làm nguội lạnh.
Lưu Cường sắt mặt xám ngoét, cúi đầu nhìn xuống, mặt anh ta từ xanh chuyển tím rồi từ tím chuyển thành đen.
Chờ khi nhìn rõ người đến là ai, ngọn lửa tà ác trong người lập tức hóa thành lửa giận. Lưu Cường nghiến răng, vẻ mặt như muốn xé nát người trước mắt:
"Thì ra là mày, thằng oắt con c.h.ế.t tiệt, tao g.i.ế.c mày!!!"
Không chờ anh ta kịp ra tay, những tia chớp xuất hiện từ hư không, trong chớp mắt chia Lưu Cường thành nhiều mảnh.
"A a a!!!" Người phụ nữ trốn ở một bên chứng kiến toàn bộ cảnh tượng. Dù đã bịt miệng nhưng vẫn không thể che giấu hoảng sợ, cô ta điên cuồng hét lên.
Người đàn ông không thèm liếc nhìn Lư Cường lấy một cái, cũng không ra tay, chính xác hơn là anh khinh thường.
"Sở... Sở Dao..." Một giọng nói yếu ớt vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-40-be-con-em-da-la-cua-toi.html.]
Anh làm như không nghe thấy, chân đi về phía trước.
Bước chân nối tiếp bước chân, rõ ràng không có gì cản đường được anh. Bỗng bước chân giống như bị người nằm dưới đất kéo lại, không thể di chuyển thêm.
Anh nhíu mày khó chịu, liếc nhìn cô một cái.
Trên người Diệp Vãn Thanh chỉ còn vài mảnh vải rách, không che nổi thân thể. Cô cuộn người thành một đoàn, đầu tóc rối bời, đôi môi đỏ mọng hé mở, mắt khép hờ, bộ dáng đáng thương tội nghiệp tìm kiếm bóng dáng của anh.
Chỉ một ánh nhìn, trái tim băng giá của anh đột nhiên đập mạnh không kiểm soát.
Bộ dáng kia quả thực rất hợp khẩu vị của anh.
Anh vốn không phải là người có lòng từ bi, nghĩ gì làm nấy. Vì thế, anh cúi người xuống, khẽ nâng cằm cô, hôn lên đôi môi mọng nước của Diệp Vãn Thanh.
Diệp Vãn Thanh bất ngờ bị hôn, đôi mắt trừng lớn, dáng vẻ không thể tin nổi. Anh nhận thấy cô đang phân tâm, anh có chút không vui, liền giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u cô, nụ hôn càng lúc càng sâu.
"Bé con, em đã là của tôi." Anh l.i.ế.m môi, nuốt đi hương vị ngọt còn sót lại. Mắt anh khép lại, chậm rãi hưởng thụ hương vị ấy.
Giọng của anh trầm thấp, mang chút khàn khàn, nhưng lại làm người ta cảm thấy cực kỳ êm tai.
Giọng nói đầy mê hoặc ấy, khiến mặt cô đỏ mặt tim tía tai, trái tim như muốn nhảy vọt ra ngoài, đập "thình thịch" trong lồng ngực.
Diệp Vãn Thanh ngây ngẩn nhìn người trước mắt. Mặc dù, người này giống hệt như trong ký ức của cô, nhưng tại sao cô lại cảm thấy như đã đổi thành một người khác?
“Em có đi được không?” Anh lại gần thêm một chút, hơi thở nặng nề rơi lên mặt cô.
Cô nhẹ lắc đầu. Có lẽ vẻ mặt ngây thơ của cô làm anh hài lòng, anh không nghĩ ngợi gì đã bế cô lên. Diệp Vãn Thanh vô cùng tự nhiên dựa vào vai anh, hít thở mùi hương quen thuộc của anh. Trái tim của cô an tâm hẳn.
Sự ngoan ngoãn của Diệp Vãn Thanh khiến anh càng thêm thương tiếc, anh ôm cô giẫm đạp qua t.h.i t.h.ể đã bị phân thành nhiều mảnh đi ra ngoài.
Nhớ đến những con Zombie còn vây quanh bên ngoài, Diệp Vãn Thanh khẽ kéo áo anh, nói nhỏ:
“Chúng ta tạm thời không thể ra ngoài.”
Sở Dao không thèm để ý đến lời cô nói, bước đi vững vàng và kiên định của anh vẫn hướng ra ngoài.
Cô nhất thời lo lắng. Vừa rồi sắp bị người ta hấp diêm nên cô hét lên khá lớn, giờ mở miệng mới phát hiện giọng đã bị khàn. Cô gần như không thể phát ra âm thanh nào.
Cô nắm chặt lấy áo anh, cố gắng kéo anh nghiêng người xuống, cô cau mày tiếp tục nói khẽ:
“Bên ngoài…” Tất cả là Zombie.
Bốn từ cuối cùng cô kịp nuốt xuống bụng sau khi ra ngoài, phát hiện không thấy bóng dáng một ai.
Làm sao có thể? Chuyện gì đã xảy ra thế này?
Cô không thể tin trợn to hai mắt, trước đây rõ ràng có rất nhiều Zombie mà, nhưng giờ lại đột ngột biến mất toàn bộ?
Thực ra Diệp Vãn Thanh không biết, lần này hoàn toàn là vì Sở Dao xuất hiện. Zombie cảm nhận được khí tức áp bức, ngay lập tức bị dọa sợ đến mức bỏ chạy tán loạn, chạy càng xa càng tốt.
“Chỉ là một lũ sâu bọ, không cần phải để tâm.”
Anh khinh thường nói một câu, ánh mắt vô tình dừng lại trên người cô. Hơi thở khựng lại, tay ôm lấy cô không tự chủ mà di chuyển chút ít, chạm vào được sự mềm mại, con ngươi anh trở nên âm trầm.
“Điều em nên nghĩ đến, là anh.”
Diệp Vãn Thanh: “???“
Cô cố gắng kéo ra khoảng cách xa nhất có thể giữa hai người.
Nhưng anh ôm cô rất chặt, dù kéo thế nào cũng không thể tách ra nhiều. Ngược lại, điều này khiến Sở Dao hiểu nhầm là cô đang phản kháng lời anh nói, tay không khỏi siết chặt hơn.
Diệp Vãn Thanh cảm thấy có chút không thoải mái, cô cựa quậy: “Anh thả em xuống trước đã.”
Anh nhướn mày, mặt không đổi sắc, nhìn cô chằm chằm. Cuối cùng anh cũng thả cô xuống, nhưng cũng không hoàn toàn, tay anh vẫn ôm chặt eo nhỏ của cô đặt lên n.g.ự.c mình.
Diệp Vãn Thanh: “…”
Cô nhẹ nhàng đẩy anh một cái: “Cách xa em một chút.”
Sở Dao mím môi, mặc dù không muốn nhưng vẫn nghe lời buông lỏng ra chút.