Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 37: TRIỆU NHAM, TÔI SẼ GIẾT ANH!

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-07 13:46:07
Lượt xem: 470

Máu b.ắ.n tung tóe, tiếng nhai nuốt của Zombie, anh ta hoàn toàn không nghe được. Giờ phút này, trong lòng anh ta tràn đầy hối hận và căm hận Triệu Nham đến cực độ.

“Triệu Nham, tôi g.i.ế.c anh!”

Lâm Nghị mắt đỏ ngầu, lòng đầy thù hận cuộn trào, nhưng không có nơi phát tiết, anh gần như muốn nổ tung.

Bất quá, tình hình lúc này hoàn toàn không thể nội chiến, nhưng anh ta căn bản không thèm quan tâm, một lòng một ý chỉ muốn lấy mạng Triệu Nham mà thôi.

Lâm Nghị dùng lần cuối cùng của dị năng, đẩy lùi đám Zombie cản đường, đuổi theo không buông Triệu Nham.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

“Tôi sẽ g.i.ế.c anh!”

Triệu Nham một chân đã bước vào xe, chân thứ hai vừa đặt lên đã bị Lâm Nghị từ phía sau kéo lại.

Anh ta quay lại đá vào mặt Lâm Nghị một cước, nhưng Lâm Nghị dễ dàng né tránh. Triệu Nham cũng không dễ bị bắt nạt, liên tục tấn công, không có quy tắc gì.

Lâm Nghị ở ngoài xe vốn đã yếu thế, phía trước là Triệu Nham phản kháng mạnh mẽ, phía sau là Zombie đang đuổi theo, chỉ cần sơ sẩy một chút liền mất mạng.

“Cô ta c.h.ế.t rồi thì thôi! Cô ta vốn đáng chết! Bệnh tật thì không c.h.ế.t quách đi còn kéo chân! Cho Zombie ăn đã là tiện nghi cho cô ta rồi!” Triệu Nham mặt mũi vặn vẹo, lạnh lùng cười mấy tiếng, bắt đúng thời cơ đá vào vai Lâm Nghị một cái.

“Tên khốn nạn này!” Lâm Nghị đau đớn rên rỉ, sức lực trên tay cũng lỏng ra vài phần.

Anh ta nhân cơ hội trèo lên ghế lái đạp ga, Lâm Nghị còn chưa kịp lên xe, cú va chạm bất ngờ suýt nữa hất anh ta ra ngoài.

Anh ta định thần, cố gắng bám chặt vào. Anh muốn leo lên, nhưng Triệu Nham không để anh ta đạt được mục đích.

Triệu Nham lắc mạnh đầu xe, từng đợt xung kích làm Lâm Nghị bị hất văng, chân chạm đất, xe tải kéo anh ta một đường chạy nhanh.

Chân ma sát với mặt đất, đau đớn lan khắp người. Lâm Nghị nghiến răng ken két, mắt như hoá thành lưỡi d.a.o sắc bén, hận không thể băm vằm Triệu Nham thành trăm mảnh.

“Đồ khốn Triệu Nham, anh đã quên, là chúng tôi không để ý đến thù oán trước đó mà thu nhận anh sao. Thật không ngờ lại nuôi hổ trong nhà!”

“Thu nhận?” Như nghe chuyện cười, anh ta vẻ mặt lạnh lùng, giọng đầy chế giễu nói: “Đó là do tôi cúi đầu chịu nhục, dùng tôn nghiêm để đổi lại mà thôi. Chỉ dựa vào Sở Dao mà dám đòi tôi van xin? Để tôi nói cho anh biết, lúc đó tôi cũng đã bỏ rơi hắn ta như vậy! Đáng lẽ tôi nên đá thêm vài cú khi rời đi!”

“Anh... anh thật ghê tởm.”

“Ghê tởm? Ai muốn chết? Kẻ không muốn sống mới là ghê tởm!” Triệu Nham cười lạnh, đột nhiên xoay tay lái: “Bây giờ đến lượt anh, đi c.h.ế.t đi!”

Anh ta bị hất mạnh vào thân xe, Lâm Nghị chịu đau, tìm cơ hội, nhảy lên.

“Ai c.h.ế.t còn chưa biết!”

Triệu Nham không ngờ trong tình huống này anh ta còn có thể nhảy lên xe, ngay lập tức tay anh ta buông lỏng ra một chút, xe trong nháy mắt liền mất kiểm soát.

Lâm Nghị bóp chặt cổ Triệu Nham, cánh tay nổi đầy gân xanh. Mặt Triệu Nham đỏ lên, cố gắng gỡ tay anh ta ra.

Nhưng tay Lâm Nghị như làm bằng thép, cứng rắn vô cùng. Triệu Nham làm sao cũng không gỡ nổi, chỉ có thể ra sức đ.ấ.m đá, hai chân giãy giụa không ngừng đạp.

“Tôi... tôi sai rồi... đại ca... xin anh, tha cho tôi...”

Triệu Nham tự biết tình thế bất lợi, chỉ có thể đầu hàng. Anh ta ngạt thở, mắt trắng dã, cố gắng nói ra câu xin lỗi.

Kể từ lúc Triệu Nham ném Lâm Thu vào đám Zombie, Lâm Nghị đã quyết tâm phải g.i.ế.c c.h.ế.t hắn, không để hắn có cơ hội sống sót nào.

“Anh là kẻ hèn nhát, tham sống sợ c.h.ế.t nhất mà tôi từng gặp. Là một kẻ m.á.u lạnh vô tình, không quan tâm đến tình cảm ngày xưa mà thẳng tay ném Lâm Thu vào đám Zombie để bảo vệ mạng chó của mình.

Thật độc ác! Anh là kẻ khốn nạn, âm hiểm, cay độc! Là cặn bã của xã hội!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-37-trieu-nham-toi-se-giet-anh.html.]

Hôm nay tôi sẽ thay trời hành đạo! Giết! Chết! Anh!”

Lâm Nghị hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi tăng thêm lực, trong mắt hiện lên sự căm hận dữ dội, nhấn chìm anh ta.

“Không...!!!” Một tia sáng trắng lóe qua, anh ta trợn trừng mắt, đầu nghiêng sang một bên, tắt thở.

Cùng lúc đó, chiếc xe tải mất kiểm soát lao thẳng vào hàng cây bên đường. Rung lắc kịch liệt cùng với va chạm mạnh khiến Lâm Nghị ngất xỉu.

Ở bên kia.

Đám Zombie lâu không nếm được mùi vị con người, hiện tại có thức ăn rơi xuống, bọn chúng đều tiến vào tình trạng điên loạn. Quần áo Lâm Thu bị chúng cào rách, xé thành từng mảnh vụn trong một nốt nhạc. Vải quần áo bị vứt tứ tung trên mặt đất.

Đột nhiên, một cảm giác áp lực mạnh mẽ ập đến, đám Zombie không khỏi dừng lại. Con đường vốn bị vây kín dày đặc, giờ tự động mở ra một lối đi.

Một người đàn ông mặc áo khoác đen chậm rãi tiến tới, anh ta chậm rãi tiến tới.

Từng bước đi khiến tóc mai trên trán hơi bay lên, để lộ đôi mắt đỏ quyến rũ của anh ta.

Khi nhìn thấy cô gái đã tắt thở nằm trên mặt đất, sắc mặt anh ta tối sầm lại. Không khí xung quanh như lạnh đi hàng chục độ, cực kỳ âm u và áp lực.

Zombie vạn phần kinh hoàng, bộ dáng vặn vẹo ban đầu lúc này càng trở nên xấu xí cực kỳ.

Chưa kịp chạy trốn, không khí như bị dồn nén lại rồi "bùm" một tiếng, Zombie bạo thể mà chết.

Mảnh vỡ cơ thể và m.á.u văng khắp nơi, phủ đầy mặt đất.

Cảnh tượng đẫm máu, người đàn ông như không cảm nhận được màn m.á.u tanh này, đôi tay máy móc thò vào túi lấy ra một quả táo, nhưng anh ta không thể cảm nhận được bất kỳ nhiệt độ nào. Anh cứ đứng lặng trước t.h.i t.h.ể cô gái đang nằm trên đất rất lâu.

Tiếng nổ lớn đồng thời thu hút sự chú ý của Diệp Vãn Thanh và Sở Dao. Họ cùng nhìn về hướng đó, trong lòng bất chợt dâng lên cảm giác bất an.

Nhưng hai người cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, hiện tại Zombie gần như chiếm lĩnh toàn bộ thị trấn. Ý nghĩ duy nhất lúc này là nhanh chóng rời đi, nếu không sẽ bị chôn vùi giữa đám Zombie này mất.

Một đường chạy thục mạng.

Diệp Vãn Thanh thở hổn hển, dù trong thời gian này cô đã tập luyện rất nhiều cho bản thân nhưng khi thực sự sử dụng thì lại nhỏ nhặt không đáng kể.

Zombie phía sau như đang chơi trò mèo vờn chuột, luôn giữ khoảng cách không xa không gần với hai người. Chỉ cần họ dám lơ là một chút, Zombie sẽ lập tức lao tới.

"Anh nói là không có Zombie mà? Sao tự nhiên lại xuất hiện nhiều thế này, CÓ trốn cũng không thoát."

Phía trước có một chướng ngại, Sở Dao chân dài có thể bước qua, nhưng Diệp Vãn Thanh thì không. Anh một tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng nhảy qua:

"Đúng là anh đã quan sát rất cẩn thận và kỹ càng rồi, khoảng thời gian này thực sự không thấy một con Zombie nào."

Nhưng việc đột nhiên xuất hiện nhiều zombie như vậy, có chút rất kỳ lạ. Cảm giác như trước đó chúng bị ai đó giam giữ vậy.

Dù không chắc chắn, nhưng chỉ có suy nghĩ này mới hợp lý trong tình huống này. Nếu không, thì Zombie cũng không thể tự giam mình trong không gian kín, mà một lần giam là giam hàng ngàn hàng vạn con.

Suy nghĩ xong, Sở Dao nheo mắt, một luồng lạnh lẽo thoáng qua. Nếu thật sự là do con người...

"Grừ—"

Một tiếng gào lớn, Zombie từ bốn phương tám hướng bao vây họ. Mắt thấy bản thân sắp rơi vào tay chúng, Sở Dao chân di chuyển một bước, nhanh nhẹn xuyên qua.

Thấy sắp bị đuổi kịp, Vãn Thanh vào cánh tay anh, chỉ về phía một cửa hàng ven đường: "Bên kia!"

Vào trong đồng nghĩa với việc họ sẽ vào ngõ cụt, nhưng tình hình cấp bách, hai người cũng không còn thời gian để lo lắng nhiều.

Loading...