Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 29: HẦM NGẦM

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-03 23:01:54
Lượt xem: 510

Bầu không khí nặng nề lan tỏa đến những người khác, nhất thời không ai mở miệng nói chuyện.

Một lát sau, Sở Dao ngồi ở ghế lái, khẽ mở mắt, nói: "Ông ngoại tôi có một ngôi nhà ở thị trấn Yên Viên, chúng ta có thể tạm thời trú ngụ ở đó."

Diệp Vãn Thanh biết rất ít về lai lịch của Sở Dao, nghe anh nói vậy, cô hơi ngạc nhiên hỏi: "Nơi đó an toàn chứ?"

"Không rõ lắm, chúng ta đến đó xem thử như thế nào? Dù sao cũng cần một chỗ để nghỉ ngơi qua đêm."

Cũng đúng, thời gian này họ đã liên tục di chuyển, không có một chỗ ổn định để dừng chân, tinh thần thể lực ai nấy cũng đều đã cạn kiệt. Thêm vào đó, tình trạng sức khỏe của Lâm Thu không cho phép họ đi tiếp đến thành phố A vào lúc này.

Kế hoạch không theo kịp biến hoá. Diệp Vãn Thanh thay đổi suy nghĩ một chút. Cô không có ý kiến gì, hỏi ý kiến những người khác thì mọi người đều đồng ý.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Sở Dao lái xe rời đi.

Trên đường, anh thuần thục tránh nhiều khúc quanh co, ổ gà, ổ vịt, .... Dường như anh đã đi qua con đường này rất nhiều lần.

Diệp Vãn Thanh thấy nhàm chán, trong đội ngũ chỉ có hai cô gái. Lâm Thu bị bệnh nên luôn trong trạng thái mơ màng buồn ngủ, không thể nói chuyện với cô được. Cô lại không quen nói chuyện với những người đàn ông khác, đành bất đắc dĩ chống cằm nhìn người đang lái xe.

Vì Diệp Vãn Thanh đã đánh nhau trong ngoài tuyết khá lâu và bị cảm lạnh, sau đó cô nàng còn phải chăm sóc Lâm Thu đang bệnh liên tục. Vậy nên lúc này Lâm Dịch đang cảm thấy rất áy náy và muốn tự mình chăm sóc em gái.

Còn Triệu Nham thì không đáng tin, vậy nên nhiệm vụ lái xe được giao cho Sở Dao.

Thời gian rảnh rỗi thật yên bình, hiếm khi được nghỉ ngơi, cô bắt đầu thả lỏng suy nghĩ.

Người lái xe nhận thấy ánh nhìn từ phía cô, vẻ mặt không thay đổi. Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện tay anh đang nắm chặt vô lăng.

Xe tiêu thụ quá nhiều xăng, trên đường lại không phát hiện trạm xăng nào. May mắn là khi xe gần hết xăng, họ đã đến được nơi cần đến.

Xe dừng lại, Sở Dao tắt máy.

"Đến nơi rồi." Sau một thời gian dài không nói gì, giọng của Sở Dao có khàn đi nhưng nghe vẫn rất ấm áp.

Tuy nhiên, đây không phải lúc để thưởng thức giọng nói của anh, mọi người cùng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nơi này không lớn, nhưng phong cách lại rất tinh tế. Xung quanh có một hàng rào hoa văn kiểu châu Âu màu bạc, bao quanh một ngôi nhà ba tầng. Có lẽ do lâu ngày không có người ở, cỏ dại mọc um tùm.

Không có người, không có Zombie.

Diệp Vãn Thanh cảm thấy yên tâm hơn một chút. Giờ có bạn đồng hành, có chỗ ổn định để dừng chân, cô tạm gác lại việc đến thành phố A.

Sở Dao xuống xe, dẫn đầu đi trước vào trong. Khi quay lại, anh cầm theo vài quả táo.

"Ông ngoại tôi trước đây có trồng nhiều cây ăn quả trong vườn. Sau này, chỉ còn lại vài cây. Bây giờ là mùa quả chín."

Họ nhận lấy táo, đã gần một ngày chưa ăn gì, cơn đói khiến họ không ai quan tâm đã rửa hay chưa. Nhận táo xong cứ thế mà cắn từng miếng.

Sở Dao vẫn giữ thói quen sạch sẽ như trước. Dù không có nước, anh cũng lau sạch táo đến mức sáng bóng rồi mới ăn. Khi ăn, động tác của anh cũng rất thanh lịch, khác hẳn với vẻ ngấu nghiến như sói đói lâu ngày của bọn họ.

Giải quyết nhanh gọn bữa ăn, Sở Dao dẫn họ vào trong nhà.

Triệu Nham cũng là lần đầu tiên bước vào nhà ngoại của anh, không khỏi nhìn quanh vài lần.

Nội thất trong nhà cũ kỹ, phủ một lớp bụi dày, bước chân qua sàn gỗ phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-29-ham-ngam.html.]

Bên ngoài mọi người đều đồn rằng mối quan hệ giữa hai người khá tốt, nhưng chỉ người trong cuộc mới biết, đối với Sở Dao, Triệu Nham cũng chỉ là một người mà anh tình cờ thấy hợp mắt, nên nói chuyện có nhiều hơn bình thường một chút mà thôi.

Họ quen biết nhiều năm nhưng Triệu Nham chưa từng biết về tình hình gia đình của Sở Dao, cũng chưa bao giờ nghe anh ta nhắc đến. Anh chỉ biết rằng mẹ ruột của Sở Dao qua đời do tai nạn khi anh ta còn nhỏ, những điều khác thì hoàn toàn không biết.

Hôm nay thật bất ngờ, nếu không phải sự việc đột ngột xảy ra, có lẽ cả đời anh cũng chưa chắc đã thấy được nơi này.

Sở Dao bước đến sảnh, nơi có một tủ gỗ đỏ được chạm trổ tinh xảo, mang phong cách cổ điển, thể hiện sự trang nhã của gia đình quý tộc thời xưa.

Anh thành thạo mở tủ lấy ra một chiếc đèn dầu cổ, dùng diêm châm lửa.

"... Đây không phải truyện mạt thế sao, sao lại có cảm giác như đang lạc vào truyện cổ đại thế này!"

Diệp Vãn Thanh nội tâm điên cuồng gào thét, nhưng trên mặt vẫn không biến sắc.

"Đi theo tôi." Sở Dao thản nhiên nói một câu, không quay đầu lại mà tiếp tục bước đi.

Mọi người không hiểu gì nhưng vẫn theo sau.

Diệp Vãn Thanh đi sau lưng anh, nhìn thân hình anh cao lớn, vai rộng eo thon, cái bóng của anh thôi đã gần như che phủ cô lại.

Sở Dao lần theo nhớ lại, dẫn họ đến một căn phòng ở góc tầng một, nơi này từng là thư phòng của ông ngoại anh khi còn sống. Bây giờ tuy không còn sử dụng, nhưng đồ đạc vẫn giữ nguyên như trước.

Nội thất bên trong đều dùng gỗ tử đàn cao cấp chế tạo thành, thời gian trôi qua lâu nhưng vẫn như những món đồ gia truyền qua nhiều thế hệ.

Diệp Vãn Thanh hiểu ra, quý công tử vẫn là quý công tử, tu dưỡng khí chất không chỉ bẩm sinh đã có, mà còn do xuất thân từ gia đình danh giá mà ra.

Hai tay anh khớp xương rõ ràng, ngón tay nhịp nhàng gõ nhẹ lên kệ sách, động tác đơn giản không thể đơn giản hơn nhưng không hiểu sao lại khiến người ta thấy đẹp mắt lạ thường.

Sở Dao chạm vào một ngăn bí mật, đầu ngón tay ấn xuống.

"Rắc——"

Trước mắt mọi người, kệ sách dần dần tách ra làm hai, để lộ một cửa bí mật.

"Đây là?" Diệp Vãn Thanh lần đầu tiên nhìn thấy, cô ngạc nhiên đến không khép miệng lại được.

Trong ánh mắt thắc mắc của mọi người, Sở Dao vẫn bình tĩnh giải thích: "Ông ngoại tôi đã xây dựng một hầm ngầm."

Trước đây, ông ngoại của Sở Dao là một thương nhân thành đạt, thời đó chiến tranh liên miên, ông đã dẫn gia đình tìm đến một nơi hẻo lánh để ổn định cuộc sống.

Nơi đó chính là trấn Yến Viên. Sau này khi chiến tranh qua đi, cuộc sống yên bình, ông ngoại vẫn lo lắng về sự bất ổn sau này, nên đã bí mật xây dựng một hầm ngầm trong nhà.

Nhưng khi truyền đến ông ngoại thì không ai sử dụng nữa, để trống nhiều năm, cho đến bây giờ...

Như nhận ra mình đã lạc đề, Sở Dao nói: "Tình hình đặc biệt, chúng ta tạm thời sống dưới hầm cho an toàn."

Mọi người đều hiểu, không ai nói gì, lặng lẽ theo sau.

Thực tế chứng minh, người giàu vẫn là người giàu. Cho dù khi nghe tới "hầm ngầm", nghe có vẻ hơi âm u rùng rợn, nhưng với người giàu, hầm ngầm cũng trở thành thiên đường dưới lòng đất.

Sở Dao đi một bước thì dừng lại một lần, mục đích là để thắp đèn dầu trên tường, ánh nến lung linh chiếu sáng hầm ngầm.

Diệp Vãn Thanh chỉ từng thấy cửa bí mật và hầm ngầm trong tiểu thuyết và phim truyền hình, hôm nay lần đầu tận mắt nhìn thấy, cô không tránh khỏi tò mò.

Hầm ngầm không lớn, nhưng có bốn phòng nhỏ, một nhà vệ sinh và một phòng khách, giống như một căn hộ bốn phòng, một phòng khách một phòng vệ sinh vậy.

Loading...