XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 25: ZOMBIE MẸ CON
Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:56:21
Lượt xem: 606
Xe mất lái, lốp xe rơi vào một cái hố, xe rung mạnh một cái rồi mắc kẹt không di chuyển được.
Sở Dao mở cửa xe rời đi.
"Người này!" Lâm Nghị chỉ vào mặt anh, tức giận không nói nên lời.
Thấy Sở Dao chạy ngày càng xa, anh ta đành vội chạy theo, Lâm Thu cũng ra khỏi xe.
"Em ra đây làm gì?!"
Gió rít lên, thổi vào mặt làm đau rát không thôi. Thấy cô khoác tấm chăn từ trong xe xuống, Lâm Nghị càng giận dữ, đôi mắt anh gần như tóe lửa.
"Anh, em muốn xem chị Vãn Thanh thế nào?" Ánh mắt cô đầy lo lắng.
Anh không nghĩ ngợi liền từ chối: "Anh đi là được rồi, em mau quay lại đi!"
"Không, em không muốn ở lại với anh Nham." Lâm Thu lắc đầu, cô không dám tin, người nhìn có vẻ tốt như vậy lại có thể bỏ rơi bạn bè. Nhưng sự thật chính là vậy.
Lâm Nghị nhìn lại, nghiến răng: "Được, nhưng phải theo sát anh, nhất định phải chú ý cẩn thận."
Lâm Nghị biết Triệu Nham không phải là người tốt lành gì. Trước đây, giữ anh ta lại chỉ vì anh ta từng cứu Lâm Thu một lần. Nhưng không ngờ anh ta lại có tâm địa xấu xa như vậy, muốn Lâm Thu chết.
Giờ hành động này đã bộc lộ bản chất của anh ta. Một người đã từng bỏ rơi đồng đội trong lúc nguy nan lần thứ nhất, sẽ bỏ rơi lần thứ hai trong tình huống khó khăn tiếp theo.
Một kẻ ham sống sợ c.h.ế.t như vậy, nếu để anh ta và em gái ở riêng, anh thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt Lâm Thu kiên định: "Vâng, em hiểu rồi, em sẽ cẩn thận, không để anh lo lắng đâu."
Lâm Nghị và Lâm Thu theo sau Sở Dao, bỏ lại Triệu Nham một mình trong xe.
Anh ta cố gắng đạp ga, bánh xe quay tung tuyết lên nhưng vẫn bị kẹt không nhúc nhích.
Triệu Nham tức giận, đập mạnh vào vô lăng, nhìn lại thấy họ đã chạy xa, chỉ còn lại một chấm đen.
Thất vọng, buồn bã, những cảm xúc lo lắng và bất an trào dâng, đây là lần đầu tiên Triệu Nham nếm trải cảm giác bị mọi người xa lánh.
Anh ngồi thẫn thờ rất lâu, sau khi đấu tranh tư tưởng và cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng anh ta quyết định cắn răng đi tìm họ.
Ở phía bên kia.
Diệp Vãn Thanh sau khi khóa cửa, liền muốn lập tức rời đi, nhưng Zombie quá hung bạo, liên tục đập mạnh vào cửa khiến cánh cửa lồi ra một lổ lớn.
Thấy tình thế chuyển biến xấu, cô vô thức dùng thân mình chắn cửa, không ngờ giây tiếp theo cả cô và cánh cửa đều bị hất văng ra.
"Bùm!"
Cô bị đẩy mạnh, ngã xuống, cánh tay bị trầy xước trên nền đất thô ráp.
Ngay lập tức, m.á.u từ vết trầy bắt đầu rỉ ra. Cảm giác đau rát truyền đến. Mùi m.á.u kích thích mạnh mẽ đến Zombie.
Đôi mắt đỏ ngầu của nó như được bơm đầy máu, trừng lớn như quả chuông, gần như muốn từ hốc mắt rơi ra.
Zombie chăm chú nhìn cô, thở phì phò như trâu, tạo ra một cảm giác căng thẳng đầy đáng sợ.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Diệp Vãn Thanh biết mình không thể trốn thoát. Cô lăn tròn đứng dậy, mắt đối mắt với nó.
Mồ hôi lạnh toát ra khắp người, vừa ra ngoài đã bị gió lạnh thổi qua, như bị dội một xô nước lạnh trong mùa đông -30 độ, lạnh thấu xương.
Răng cô đánh cầm cập.
Cô nhất thời có chút lúng túng. Trong tình thế căng thẳng thế này, cô lại phát ra âm thanh đáng xấu hổ như vậy, dù đối diện không phải là người mà là Zombie, nhưng cô vẫn cảm thấy rất mất mặt.
Zombie không tiến thêm bước nào, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào cô, như một con báo săn mồi đang ẩn nhẫn chờ đợi thời cơ.
Thời gian càng kéo dài, Diệp Vãn Thanh càng mất bình tĩnh. Đây có phải là một con Zombie cấp B thứ hai không? Sở Dao đâu rồi, tại sao bọn họ vẫn chưa tới?
Cô nuốt nước bọt, không dám quay đầu lại, sợ lộ cổ ra sẽ bị Zombie tóm lấy và cắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-25-zombie-me-con.html.]
Cuối cùng, Zombie tiến thêm một bước lớn. Lúc này, Diệp Vãn Thanh mới nhìn rõ khuôn mặt của nó.
Quần áo nó rộng thùng thình, đầu tóc khô vàng, khuôn mặt bị cắn mất một mảng, bụng có một cái lỗ lớn chảy ra m.á.u màu xanh lục tươi.
"Khẹt khẹt khẹt..."
Tiếng cười như tiếng sơ sinh kêu bất chợt vang lên, tăng thêm sự rùng rợn cho bầu không khí vốn đã căng thẳng này.
Mồ hôi lạnh tiếp tục rỉ ra, Diệp Vãn Thanh thậm chí có thể cảm nhận được những giọt mồ hôi tụ lại, chảy dọc theo lưng, ngấm vào quần áo.
Cô giữ bình tĩnh, mắt quan sát xung quanh, trong đầu nhanh chóng lên kế hoạch thoát thân.
Chỉ thấy bụng của Zombie không ngừng co giật, giây tiếp theo một con Zombie nhỏ từ lỗ bụng chui ra, cùng Zombie lớn lao tới Diệp Vãn Thanh!
...
Hai.... hai con Zombie? Chúng ngại cô c.h.ế.t chưa đủ nhanh nên từ một con giờ biến thành hai con cùng lúc tấn công mình ư?
Diệp Vãn Thanh thật không ngờ, trong giây lát kinh ngạc, cô nhanh chóng di chuyển ngược lại hướng bọn chúng lao tới.
Con Zombie nhỏ từ bụng chui ra, miệng sùi bọt mép, bò nhanh về phía cô.
Diệp Vãn Thanh bị ép lùi liên tục, đến khi lưng chạm vào tường nhà vệ sinh mới nhận ra không còn đường lui.
Tốc độ của con người và Zombie có sự khác biệt, đặc biệt trong khoảng cách ngắn như thế này.
Diệp Vãn Thanh biết mình không thể trốn thoát được nữa. Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, lúc chúng lao tới chỉ còn cách cô trong gang tấc, cô nhanh chân di chuyển sang trái, hai con Zombie đ.â.m thẳng vào tường, phát ra tiếng "bùm" lớn.
Nếu không phải đang trong tình thế nguy cấp, cô thực sự có thể cười ngất vì sự ngốc nghếch của hai con Zombie này. Nhưng tình huống hiện tại, có lẽ chúng mới là kẻ đang cười nhạo cô.
Con Zombie nhỏ kêu chít chít, âm thanh càng lúc càng phấn khích, như đứa trẻ đang chơi đùa với người lớn, chơi vui không biết chán là gì.
Con Zombie lớn sau khi đ.â.m vào tường liền tiếp tục lao tới, hành động đơn giản hơn.
Ngay lập tức Diệp Vãn Thanh nhận ra, hai con Zombie này có cấp độ thấp hơn con lần trước nhiều, duy chỉ có con nhỏ là nhìn khá phiền phức.
Nghĩ tới đây, ánh mắt cô trở nên lạnh lùng. Được, nếu cấp độ đã không cao, cơ hội phản công của cô sẽ lớn hơn một chút, trước hết phải giải quyết kẻ yếu nhất.
Diệp Vãn Thanh không còn ngồi chờ chết. Cô khóa mục tiêu, chuẩn bị tấn công.
Chân trái bước lên, chân phải khẽ cong, lưng hơi cong về phía trước, tạo thế sẵn sàng tấn công.
Gió cuốn tuyết dưới đất lên, gào thét như sóng biển dâng cao.
Dưới sự kích thích của cái lạnh, đầu óc Diệp Vãn Thanh trở nên cực kỳ tỉnh táo. Kể từ khi liên tiếp thành công trong việc tiêu diệt Zombie, tính cách của cô càng trở nên điềm tĩnh hơn.
"C...hi... ya... Chi..."
Không đợi Diệp Vãn Thanh phản công, con Zombie nhỏ đã nhanh chóng bò qua, tóm lấy ống quần cô.
Dù không chạm trực tiếp vào da, Diệp Vãn Thanh vẫn nhạy cảm cảm nhận được sự lạnh lẽo từ bàn tay nó.
Cô cố gắng giật chân để đá văng nó ra. Nhưng cô đã đánh giá thấp sức mạnh của Zombie nhỏ. Chỉ cần cô hơi lơ là một chút, nó sẽ dùng mọi cách bám chặt vào như dính keo, không thể gỡ ra được.
Diệp Vãn Thanh rút d.a.o găm ra, nhắm vào đầu nó đ.â.m xuống—
Con Zombie nhỏ lắc lư đầu, lúc con d.a.o sắp chạm vào thì nó nghiêng đầu khiến d.a.o cắm vào vai.
"Chi...Chi chiiii..!"
Nó hét lên một tiếng, kích động con Zombie lớn kia lao mạnh vào Diệp Vãn Thanh.
Cô ngã xuống đất, đau đớn rên lên, lông mày nhíu lại thành một đám. Con Zombie cúi xuống, định cắn vào cổ cô.
Trong tình huống nguy hiểm đến tính mạng, cô không do dự, giơ một tay chặn n.g.ự.c nó, tay kia cầm d.a.o đ.â.m vào.
Rút ra, đ.â.m vào, rút ra, đ.â.m vào. Cô lặp lại động tác này vài lần, dòng m.á.u xanh lục phun ra, văng tung toé lên mặt cô.