Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 99
Cập nhật lúc: 2025-07-14 23:23:27
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chiều hôm đó, Chu thị khiêng lên núi.
Mọi trong thôn đều giúp đỡ dọn dẹp, tuy bận rộn nhưng lộn xộn, nhanh chóng dọn dẹp thứ xong xuôi.
Chỉ Nữu Nữu đáng thương nhất, vẫn luôn ở trong nhà tìm .
"Phó cô nương hiếm hoi lắm mới đến thôn Vương Gia, hãy ở ăn tối nhé." - Ngôn tú tài nhàn nhã .
Giống như việc Phó Tiêu Tiêu quát mắng đây bao giờ xảy .
Phó Tiêu Tiêu hai tay ôm ngực, vẻ mặt đầy hứng thú , khẽ một tiếng.
Thấy Tiểu Tuệ Tuệ mong đợi ăn tiệc, liền gật đầu đồng ý.
"Tiểu lương tâm..." Mắt dán chặt bàn tiệc, gần như thể rời mắt.
Phó Tiêu Tiêu ho một tiếng, tối hôm qua chắc là gió lạnh thổi.
Mặc dù Tuệ Tuệ đầy bốn tuổi, đến chuyện phân biệt nam nữ.
rõ bản , là một nam nhi chính hiệu.
Mỗi khi Tuệ Tuệ ngủ say, đều lén lút trèo ngoài cửa sổ để ở tạm suốt đêm. Gần đây trời trở lạnh, suýt c.h.ế.t cóng.
Phó Tiêu Tiêu hài lòng : "Chẳng lẽ hơn móng giò ?"
Nhìn thế nào bản cũng hơn cái móng giò chứ?
Tuệ Tuệ mở to mắt với vẻ mặt kinh ngạc.
"Làm mà ngươi thể so với móng giò ?" Tuệ Tuệ với giọng đầy vẻ ngạc nhiên.
Phó Tiêu Tiêu khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt đầy đắc ý.
"Coi như ngươi con mắt tinh đời, ..."
"Giò heo ngon thế , mà so sánh với giò heo? Mặt mày của ngươi còn to bằng giò heo cơ mà..." Tuệ Tuệ nhếch mép, vẻ mặt ghét bỏ, há miệng nhai, nhả một mẩu xương.
Phó Tiêu Tiêu tức giận đến mức đầu ngón tay run rẩy, dám bằng móng giò???!!
Hắn đường đường là Thái tử điện hạ, mà bằng một cái móng giò béo ngậy!!
Phó Tiêu Tiêu vén tay áo, đang định thì thấy lão Trần thị thẳng đến.
"Phó cô nương, ngươi là khách quý, thể co ro ở góc . Mau lên chỗ , ngươi từ xa đến, chúng thể thất lễ ." Lão Trần thị mặt lộ vẻ hồng hào, trong mắt toan tính gần như che giấu .
Phó Tiêu Tiêu khẽ nhíu mày.
"Ngươi là trưởng thôn lên " Phó Tiêu Tiêu lo lắng nàng trấn áp thôn Vương Gia.
Tuệ Tuệ vẫy tay, miệng đầy dầu mỡ.
"Ta , chỉ cùng bàn với hài tử mới ăn ngon." Cái là đại hội thôn xóm, nàng lên bàn gì?
Tập trung ăn cơm, tập trung dự tiệc !
Nàng thông minh lắm, nàng ngốc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phó Tiêu Tiêu thấy nàng chịu gì ức khuất, lúc mới theo lão Trần thị nhà trong.
Phó Tiêu Tiêu , trong mắt thoáng hiện một tia lạnh lùng.
Lão chủ chứa dường như đang toan tính điều gì đó mờ ám. Hắn thể ở thôn Vương Gia lâu , nhất định rõ chuyện để tránh để tai họa cho Tuệ Tuệ.
Không hiểu , ngay từ đầu tiên gặp Tuệ Tuệ, cảm thấy gần gũi với nàng.
Giống như quen từ lâu, một sự thiết khắc sâu tận xương tủy.
Hắn nghĩ, lẽ đây là mà ông trời sắp đặt.
Phó Tiêu Tiêu chợt khựng .
Thực , hơn ba năm khi đầu tiên gặp tiểu Phúc Bảo tròn tháng của phủ Thừa Ân Hầu, cũng thiết.
hiểu vì , càng lớn càng trở nên cực kỳ ghét bỏ.
Rõ ràng vẫn là khuôn mặt đó, nhưng thể kìm nén sự ghét bỏ.
Vị tiểu Phúc Bảo thấy , nào cũng cố ý tỏ , nhưng luôn dùng lời lẽ cay nghiệt đối xử với nàng, điều cũng khiến phụ hoàng vô cùng ghét bỏ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-99.html.]
Giờ đây thấy Tuệ Tuệ, cái cảm giác thiết ùa về.
Phó cô nương mời lên chỗ cao, là quý nhân từ kinh thành, thể cùng bàn với kẻ thô lỗ . Lão Trần thị riêng biệt sắp xếp một bàn, để Tiểu Trần thị cùng tiếp đãi.
Gặp cảnh kiến thức hạn hẹp của Tiểu Trần thị, lên bàn chỉ ăn cơm, khóe miệng còn dính hạt cơm, điều khiến lão Trần thị tức đến nghiến răng.
"Đồ ngu dốt từng nếm qua món ngon , mau rót rượu cho Phó cô nương!" Lão Trần thị cau mặt tiểu Trần thị.
Tiểu Trần thị vội rụt cổ, buông đũa, quên vỗ nhẹ vai Ngôn Mãn Thương đang lén lút ăn.
Trên lông mày của Phó Tiêu Tiêu thoáng hiện một tia kiên nhẫn.
Lão Trần thị nâng ly rượu lên, trao cho Phó Tiêu Tiêu.
Phó Tiêu Tiêu đôi tay như ngọc nâng chén rượu lên, cầm trong tay nheo mắt khẽ , đến nỗi lão Trần thị hoảng hốt cả tâm can.
Bàn bên cạnh nam nhân ăn uống ồn ào náo nhiệt, bà cảm nhận ánh mắt soi mói đầy ẩn ý của lão tam, bèn lên tiếng: "Cô nương chê bai chúng là nhà quê ?" Lão Trần thị mang vẻ mặt như tổn thương.
Phó Tiêu Tiêu khẽ một tiếng.
"Thực , chỉ là tộc gia huấn, bất cứ ai khi ngoài uống rượu đều do hầu nếm thử ."
Cạch!
Lão Trần thị mặt nhợt nhạt, bình rượu trong tay cầm vững, đổ hơn nửa, trong mắt giấu sự hoảng hốt.
Nhiều thôn dân xung quanh đều sang.
"Á?" Lão Trần thị tay run rẩy.
Gia đình giàu , nhiều quy củ như ?
Mùa đông lạnh giá, nhưng mồ hôi chảy ròng ròng mặt lão Trần thị, nắp bình rượu run rẩy ngừng.
Phó Tiêu Tiêu lạnh lùng bà , thấy bà sắp sửa sụp đổ về mặt tinh thần, xem đủ trò hề của đối phương, liền cầm ly rượu lên uống cạn.
"Nói đùa thôi, đây là trưởng bối của Tuệ Tuệ, Tiêu Tiêu dám hỗn láo như thế." Phó Tiêu Tiêu mỉm , đặt ly rượu xuống xuống.
Lão Trần thị thấy nàng uống rượu, mới an tâm , nhưng trong lòng vẫn còn chút lo lắng.
Bà cẩn thận rót cho nàng thêm một ly.
May mắn , Phó cô nương nuôi dưỡng trong khuê phòng, gì đề phòng khác, rót một chén uống một chén, thế mà uống cạn cả một vò rượu.
"Ta uống ?" Tuệ Tuệ từ lúc nào ló đầu từ lưng Phó Tiêu Tiêu.
Lão Trần thị giật thon thót, suýt nữa nhảy dựng lên."Ngươi cái đồ c.h.ế.t tiệt ..."
Chưa dứt lời, thấy ánh mắt lạnh lùng của Phó Tiêu Tiêu, vội vàng ngưng lời.
"Tiểu hài tử thể uống, uống sẽ ngốc. Mau ăn cỗ, cơ hội như ." Lão Trần thị vội vã đẩy nàng ngoài, lúc Phó Tiêu Tiêu nheo mắt, chống cằm bằng một tay, dường như sắp ngất.
Lão Trần thị tim đập thình thịch.
"Sao cơ hội, bà c.h.ế.t còn thể tiếp tục ăn." Tuệ Tuệ lè lưỡi, khiến lão Trần thị tức giận đến mức choáng váng đầu óc, suýt thì thở nổi.
"Ăn! Ăn! Chỉ ăn! Đợi mai xem ngươi còn nữa !" Lão Trần thị thấy nàng chạy xa, đầu thấy Phó Tiêu Tiêu say xỉn, liền .
"Phó cô nương say , mau hậu viện nghỉ ngơi ."
"Ôi chao, Phó cô nương uống nhiều quá ... Ta dìu nàng hậu viện nghỉ một lát, cứ ăn uống tiếp ." Lão Trần thị thản nhiên dìu nửa Phó Tiêu Tiêu, mặt .
Lúc dìu Phó Tiêu Tiêu, trong lòng bà vẫn đang suy nghĩ.
Cô nương trông cao gầy, ngờ khá nặng. Cô nương gia nào cũng hình mềm mại, còn nàng ngờ săn chắc.
Người hầu của Phó Tiêu Tiêu tiến lên, Tiểu Trần thị lập tức mỉm và .
"Ngày hôm nay trời lạnh giá hãy đợi Phó cô nương tỉnh rượu, cũng xuống uống hai ly."
Người hầu Phó Tiêu Tiêu một cái, lập tức lui .
Lão Trần thị trong lòng đập thình thịch, mãi đến khi đưa về hậu viện, bà mới cẩn thận dìu nàng buồng trong.
"Loại thuốc Nhuyễn cân tán đắt tiền, chỉ cần một chén là sẽ mềm nhũn. Uống cả bình , ngay cả một con bò cũng ngã lăn ."
"Ngươi gặp lão tam nhà là phúc của ngươi. Ngươi cứ chờ mà hưởng thụ cái niềm vui lớn lao !" Lão Trần thị xoa má con dâu, ôi chao, da dẻ mịn màng quá.
Quay đầu khóa cửa, chỉ chờ Ngôn Cảnh Văn đến!