Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 97
Cập nhật lúc: 2025-07-14 23:23:22
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Cái nhà cũ ?"
"Sáng sớm mà bảo chúng qua ăn sáng? Hôm gặp mắng, mà giờ đổi ngoắt một đêm?" Lâm thị nhăn mặt, chống tay lên bụng.
Nàng mang thai , trông béo hơn nhiều.
Ngôn Hán Sinh mấy ngày nay bận rộn đến nỗi chân chạm đất, suốt ngày lo toan việc tang lễ ở nhà cũ, khi về nhà cũng chút khó hiểu.
"Mấy ngài nay đối xử với ân cần, cảm thấy chuyện mờ ám." , đối xử khắt khe với mấy chục nam, nay tự nhiên thiệt, thật quen chút nào.
Phó Tiêu Tiêu vẫn ngủ trong căn phòng cũ của Tuệ Tuệ, lúc vẻ mặt lười biếng, nhưng khí chất quý phái thể che giấu .
"Tiêu Tiêu tỷ tỷ, khoác chăn lên ?" Tuệ Tuệ miệng đầy bọt, đây là thứ Phó Tiêu Tiêu mang đến để đánh răng.
"Đây gọi là áo choàng lớn, bằng lông hổ trắng, nếu thích thì tặng cho ngươi." Phó Tiêu Tiêu đầu cởi áo choàng , khoác lên Tuệ Tuệ.
Tuệ Tuệ bỗng giật , mở to mắt chằm chằm cái áo khoác dài rộng trùm lên nàng từ đầu đến chân.
Phó Tiêu Tiêu mỉm : "Cho nương của ngươi, để nàng sửa cho ngươi, một chiếc áo khoác nhỏ, sửa thêm một chiếc chăn nhỏ giường."
"Ồ, nha đầu giỏi lừa nhỉ, ngoảnh đầu một cái món đồ quý giá như ." Lão Trần thị bất ngờ xuất hiện cửa nhà họ Ngôn, kinh ngạc, nhíu mày dậy.
"Chỉ là một chiếc áo choàng thôi, Tuệ Tuệ thích, cứ để cho nàng."
"Loại đồ , trong nhà thiếu. Thích thì cứ cho, liên quan gì đến ngươi?" Phó Tiêu Tiêu vui, sắc mặt tối sầm . Lão Trần thị chút sợ hãi, lập tức lùi một bước.
"Đây, đây cũng là vì sợ ngươi về nhà mắng. Ta là lòng , lòng thôi mà... Nha đầu kiến thức hạn hẹp, từng thấy đồ ." Lão Trần thị ghen tị đến mức mắt đỏ hoe, đây lẽ là của nhi tử !
Để của hồi môn, vặn cho lão tam đắp chân buổi tối!
Phó Tiêu Tiêu khinh miệt một tiếng: "Cái gì ? Gia đình tuy giàu nhưng cũng đến nỗi túng thiếu. Cái thứ đáng để đem khoe. Khi ngươi lớn lên, sẽ cho ngươi để thêm. Nào là viên san hô đỏ, nào là viên minh châu, ngươi thích, đều sẽ mang đến cho ngươi." Phó Tiêu Tiêu véo mũi Tuệ Tuệ. Nha đầu là duy nhất khiến ưng ý.
Lão Trần thị thở dồn dập, mắt đỏ hoe, nắm đ.ấ.m siết chặt, cố gắng đè nén niềm vui sướng tột độ.
Quả thật là gia đình phú quý! Quả thật là đích nữ nhà cao cửa rộng!
"Nàng xứng đáng gì ... Sau , ngươi cũng gả chồng, giữ cho bản của hồi môn" - Lời dứt, ánh mắt của Phó Tiêu Tiêu như lưỡi d.a.o sắc bén quét qua, khiến lão Trần thị hoảng sợ ngậm miệng.
Lão Trần thị lén lút Phó Tiêu Tiêu. Khi thấy vẻ kiêu ngạo và khinh thường trong đôi mắt nàng, bà khỏi cảm thấy bất mãn.
Đích nữ nhà cao cửa rộng một nhược điểm, đó là quá kiêu ngạo và nóng nảy.
Tương lai gả cho lão Tam, nhất định rèn luyện tính kiên nhẫn.
"Chết, tới đây gọi các ngươi qua ăn cơm sáng đây. Không phúc khí sáng nay lên núi, ôi, chỉ thương cho lão tam nhà bên ý. Dạo càng gầy nhiều." Lão Trần thị lau nước mắt.
"Đều là thích cả mà, , cùng nào. Mấy ngày nay cũng vất vả các ngươi ." Lão Trần thị hiền hòa đến mức khiến lè lưỡi.
Mọi thấy thể chối cãi, nên dọn dẹp đồ đạc cùng theo.
Có thể xem như tiễn đưa Chu thị một chặng đường cuối cùng.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Bà, đến bế An An, đường tuyết trơn trượt, Thanh ca nhi ngươi giúp đỡ bà nội một chút." Tú Tú bế An An , mặc một bộ đồ trắng tinh.
Phó Tiêu Tiêu như thường lệ bế Tuệ Tuệ.
Trên đường , họ gặp Vương Hành Phong và những khác. Vương Hành Phong và những khác lượt đến xoa đầu Tiểu Tuệ Tuệ, còn mang theo cho nàng đủ loại đồ ăn vặt.
Ngôn Xuyên nhíu mày một cách nhẹ nhàng.
"Tuệ Tuệ, nam nữ bảy tuổi chung chiếu, tuy ngươi còn đến bốn tuổi, nhưng ngày thường chú ý điểm vẫn là sai, ? Ngươi nếu bạn bè, cùng Phó cô nương bạn cũng là thể."
Tuệ Tuệ ôm lấy cổ Phó Tiêu Tiêu, : "Biết , ca ca."
Phó Tiêu Tiêu một nụ chân thành.
Một ngoái đầu, liền thấy ầm ầm ầm cái gì đó lướt qua mắt.
Phó Tiêu Tiêu ngoái đầu , chỉ thấy đầy trời tuyết bay.
"Tuệ Tuệ, ngày mai tổ chức một buổi họp lớn để giáo huấn họ. Gần đây họ trượt tuyết nhanh. Lần nào trượt tuyết về, cũng ăn đầy miệng tuyết." Ngôn Minh toạc mồm mách lẻo.
Tuệ Tuệ gật đầu: "Được thôi, để bắt bọn kiểm điểm."
Ngôn Minh hớn hở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-97.html.]
"Vừa , đó là cái gì ?" Phó Tiêu Tiêu nụ mặt nhạt , thêm một phần nghiêm trọng.
"Ván trượt tuyết, tuyết trượt nhanh. Cả thôn chúng đều ..."
"Đi bộ đến trấn mất vài tiếng, trượt tuyết chỉ mất một nén nhang." Tuệ Tuệ liếc mắt , vẻ mặt như ngươi khen ngợi, khen ngợi .
Phó Tiêu Tiêu hít thở cũng ngừng một thoáng.
"Tốc độ cực nhanh, tuyết hề trở ngại, quả thật như một lưỡi d.a.o sắc bén!"
"Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ, là ai nghĩ ? Thật là một thiên tài!" Phó Tiêu Tiêu đột ngột phấn khích, ôm lấy Ngôn Tuệ Tuệ vòng vòng.
"Thiên tài thế tất nhiên là ... hehe..." Tiểu gia hoả ngẩng cao đầu, nàng thật thông minh quá.
Phó Tiêu Tiêu con mắt cực sáng, nan đề của thể giải .
Ban đầu chỉ nghĩ đến việc đến thăm Tuệ Tuệ để thư giãn, nhưng ngờ Tuệ Tuệ giải quyết cho vấn đề lớn nhất.
Gặp Tuệ Tuệ, thứ của đều trở nên may mắn!
Hắn vung tay , những hầu phía lập tức đến theo.
"Tuệ Tuệ, việc quan trọng giải quyết một lát, ngươi , sẽ đến ngay ." Hắn đặt Tuệ Tuệ xuống đất, thấy mặt đất phồng lên một cục to, giống như một tảng đá, bèn đặt nàng lên đó.
Nào ngờ tuyết mặt đất mềm mại và dày, đây chính là một đống tuyết.
Đặt một cái lên.
Phì một tiếng.
Ngôn Tuệ Tuệ bộ con tuyết che phủ .
Ngay cả cái đầu đen thui cũng thấy.
Toàn bộ con đều chìm đống tuyết.
Phó Tiêu Tiêu!!!
"Tuệ Tuệ!!" Phó Tiêu Tiêu vội vàng ôm nàng lên, vẻ mặt hoảng loạn và bất lực: "Xin Tuệ Tuệ, xin Tuệ Tuệ, tưởng đây là tảng đá lớn. Ta cũng ngờ ngươi lùn như ..." Vừa dứt lời, cục bông nhỏ càng thêm uể oải.
Không nên tuyết dày nàng lùn.
Vừa đặt chân xuống đất, cả đầu chôn vùi trong tuyết.
Phó Tiêu Tiêu thấy vẻ mặt u sầu của nàng, vỗ vỗ tuyết nàng...
Bỗng nhiên bật thành tiếng.
"Ngươi... Ngươi..." Phó Tiêu Tiêu đến mức khóe mắt rưng rưng, lúc Ngôn Tuệ Tuệ trông như một tuyết oa oa .
Toàn trắng muốt, mặt, lông mày, môi, mũi, tai đều phủ đầy tuyết.
Tiểu Tuệ Tuệ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi mới lùn, cả nhà ngươi lùn, tổ tiên mười tám đời nhà ngươi lùn, ngươi sinh oa cũng lùn hết! Hừ!"
Vặn đầu tức giận lon ton chạy , chạy một đoạn,"bùm" một tiếng.
Lại ngã sõng soài một cái.
Rồi, đó, liền chìm trong tuyết thể nào rút !
Cục bông nhỏ ngây nguyên tại chỗ, vẻ mặt như kích thích.
Thật mất mặt quá! Mặt mũi của trưởng thôn, mặt mũi của tiểu thần nữ đều nàng mất sạch.
Oa một tiếng...
Tức giận đến mức bật .
Hu hu hu...
Làm ? Sao nàng thế!!
Nàng là trưởng thôn thì ? Nàng là tiểu thần nữ thì ? Mới ba tuổi rưỡi, thì !
Hu hu hu...