Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 92

Cập nhật lúc: 2025-07-14 23:23:10
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nỗi vui của Tuệ Tuệ kéo dài lâu.

Tinh thần hăng hái của thôn dân Vương Gia thôn cũng kéo dài bao lâu.

Quay đầu liền đánh gãy một cách tan nát!

Ba ngày .

Đoàn nha dịch ầm ĩ trống kèn, mang theo năm nghìn cân lương thực và một tấm biển phủ lụa đỏ rực rỡ, náo nhiệt tiến thôn Vương Gia.

Đi đến , tiếng trống kèn vang dội đến đó, khiến cho thôn dân ở các thôn xóm đều kéo đến xem náo nhiệt.

Một nhóm bụi bặm mệt mỏi, qua liền chạy ngày chạy đêm để đến đây.

"Đây là ? Huyện lệnh đến thôn Vương Gia?"

"Hơn nữa còn nịnh hót với vẻ mặt tươi ?"

Xung quanh thôn dân kéo đến xem.

Sư gia gương mặt tươi , tít mắt.

"Đi , tránh , đừng cản trở quý nhân."

"Đây chính là quý nhân từ kinh thành đến."

Người sư gia chính là chồng của Ngôn Xuân Hoa.

Trước đây khi về thôn, luôn vênh váo, hếch mũi cao kiều. giờ đây, nở nụ nịnh hót đầy mặt.

Quay ngoắt đầu , hướng về phía thôn Vương Gia thét lớn: "Nhanh lên! Mọi đang ? Mau chóng gọi trưởng thôn đón khách quý... Đón quà ban thưởng!"

"Trời rét căm căm như thế , truyền tin cũng đến , may mà con đường ở đây dọn dẹp tuyết sạch sẽ. Nếu , quà ban thưởng cũng thể đến ..."

"Nhanh lên, cho trưởng thôn đón tiếp, Ngự tứ từ kinh thành đến!" Chu huyện lệnh vội vàng nịnh hót, vẻ kiêu ngạo còn sót chút nào.

Mấy chục nha dịch dẫn đường, tay ai cũng cầm đao to, mặt mày hân hoan.

Thái giám đầu dẫn theo vài chục thị vệ, thôn Vương Gia với vẻ mặt chút ngạc nhiên.

Từ kinh đô suốt dọc đường hơn nghìn dặm, đây là thôn duy nhất thở cuộc sống và thể ăn no.

Bức tường cao ngút ngàn, như thể ngăn cách thứ ở bên ngoài.

Thôn dân kinh ngạc: "Ngự tứ? Kinh thành?"

Mọi sợ hãi, vội vàng quỳ xuống trong tuyết.

Ngay cả những chỉ xem cũng quỳ rạp đầy mặt đất.

Ngay cả Chu huyện lệnh cũng chỉ thể phụ họa theo hầu, đủ thấy địa vị của đối phương.

Vương Hữu Tài vội vàng lôi Tuệ Tuệ khỏi chăn, mái tóc lòa xòa vẫn dựng , hai mắt mơ màng tỉnh táo lắm.

Khi cả thôn đều quỳ gối cổng thôn, Tuệ Tuệ vẫn cầm trong tay một quả trứng đang gặm.

Vương Hữu Tài quỳ gối mặt đất: "Ngô Hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế! Hoàng ân mênh m.ô.n.g cuồn cuộn, trời phù hộ Vương Gia thôn." Khuôn mặt già nua vì xúc động mà đỏ bừng.

"Quý nhân, đây là trưởng thôn của thôn ." Vương Hữu Tài run rẩy vì xúc động đẩy Tuệ Tuệ ngoài, khuôn mặt già nớt đỏ bừng bừng, trông như một ông lão đáng yêu.

Lý Đức tử chần chừ một lát, nhíu mày.

"Không dám lừa gạt Ngô Hoàng, đây chính là thôn trưởng của chúng . Khi nạn châu chấu hoành hành, chính nàng kêu gọi chúng đốt châu chấu." Vương Hữu Tài nịnh hót , dậy lén lút nhét cho lão thái giám một thỏi bạc nặng trĩu.

"Đứa nhỏ lòng , còn cho dựng ba cái lều ở ngoài thành để phát cháo nữa."

Lão thái giám sắc mặt ấm áp hơn vài phần.

Vẫy vẫy tay, dám nhận.

Đây là trời cảnh báo, thành thật, ông nội nuôi trừng phạt .

Ông nội nuôi của là Lý Phúc Toàn, thái giám tổng quản hầu hạ mặt Hoàng đế.

"Thôi . Nhỏ tuổi mà bản lĩnh, là một đứa ." Trời lạnh giá thế , chỗ quỷ quái nghèo nàn hẻo lánh, nhanh chóng đưa xong trở về kinh thành mới là chuyện chính.

"Các ngươi công diệt châu chấu, hoàng ân mênh mong cuồn cuộn, bệ hạ đặc biệt ban thưởng. Đặc biệt ban xuống năm nghìn cân lương thực, năm trăm lượng bạc, các loại vải vóc, và biển hiệu 'Thiên hạ nhất thôn'." Lý thái giám thản nhiên .

Toàn thôn dân run rẩy vì xúc động, đây là quà do Hoàng đế ban tặng!!

Hoàng đế ban tặng!!

Mẹ ơi, đây là phần mộ tổ tiên Vương Gia thôn hiển linh .

Mọi run rẩy dập đầu lia lịa, Tiểu Tuệ Tuệ lùn, Ngôn Xuyên quỳ mặt nàng, che khuất hình ảnh nàng quỳ xuống.

Tuy nhiên, dù nàng , cũng cao bằng quỳ.

"Trưởng thôn tiến lên nhận thưởng ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-92.html.]

"Hoàng ân mênh m.ô.n.g cuồn cuộn, tạ chủ long ân." Mọi trong thôn đều rưng rưng nước mắt, tim đập rộn ràng.

Đây hẳn là đỉnh cao vinh quang của thôn Vương Gia !

Toàn bộ huyện Tú Sơn từng ai bệ hạ ban biển hiệu .

Tuệ Tuệ bỗng nhiên vui vẻ hớn hở.

Thái giám còn lo lắng nàng bưng nổi khay, nhưng ngờ tiểu nhân nhi sức mạnh nhỏ.

Tiểu cô nương mỉm đến nỗi khóe mắt nhíu thành một đường kẻ.

Chu huyện lệnh liếc Ngôn Tuệ Tuệ, chính đứa nhỏ ngoài cứu trợ ư?

Lúc nãy lưu dân đến dập đầu bên ngoài Vương Gia thôn, tên thái giám từ kinh thành đến hỏi một câu, lập tức càng khen ngợi hơn.

Hắn bây giờ hối hận, công lao trắng trợn đều thuộc về một nàng.

Không thu một chút lợi ích nào.

Nhìn về phía Ngôn Tuệ Tuệ với ánh mắt mấy thiện chí.

Ngược , thái giám đối với Ngôn Tuệ Tuệ vô cùng ôn hòa: "Ngươi thật ngoan, nếu thôn dân tin tưởng, hãy . Tuổi tác là gì cả, kinh thành của chúng còn một Phúc Bảo bốn tuổi, ngay cả bệ hạ cũng kính nể nàng." Thái giám những thôn dân phía , khỏi ủng hộ Ngôn Tuệ Tuệ.

Tuổi nhỏ nhưng lòng , đáng tin cậy hơn nhiều so với tên quan huyện béo ú .

Thôn dân Vương Gia đều cảm thấy hổ thẹn, vội vàng : "Chúng ủng hộ việc của trưởng thôn, trưởng thôn đúng!"

Nha đầu thật may mắn.

Chưa đầy ba ngày chịu uất ức, Hoàng đế ban thưởng cho nàng để chống lưng!

Nghe Phúc Bảo bốn tuổi, Ngôn Xuyên khẽ siết chặt nắm đấm.

Thái giám đại khái từng chịu lạnh, đưa xong ban thưởng liền cùng với Chu huyện lệnh hối hả trở về huyện thành.

Thôn dân Vương Gia thôn run rẩy hai tay rằng: "Nhanh, mở từ đường, báo cho tổ tiên. Thôn Vương Gia chúng xuất chúng !!"

"Trưởng thôn, Trưởng thôn mau đến lấy lễ vật mang đến nhà thờ tổ. Chọn ngày lành tháng treo bảng lên!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ vài ngày , những thôn dân vênh váo, hếch mũi, vênh mặt hếch mày, bỗng chốc trở nên ngoan ngoãn, răm rắp tuân theo.

Mặt đều vả sưng vù lên.

"Lương thực đưa kho, miễn cho lấy lời hời từ lương thực cứu mạng của cả thôn." Tuệ Tuệ bĩu môi, nhưng trong mắt lấp lánh những vì nhỏ.

Năm nghìn cân lương thực, tất cả đều đưa kho lương thực.

Thôn dân đỏ mặt tía tai, chút ngại ngùng khi đối mặt với nàng.

"Từ khi nàng trưởng thôn, thôn của chúng dường như ngày càng hơn, đủ thứ việc ùa về..." Vương lão gia tử rít một t.h.u.ố.c lá khô, vua ban thưởng.

Sau , trong phạm vi mười dặm tám thôn, thôn Vương Gia thể đường một cách hiên ngang.

Mọi lúng túng: "Sau ... Sau vẫn theo ngươi thôi." Mọi vặn vẹo, hổ, đỏ mặt tía tai ngẩng đầu lên .

"Trưởng thôn, mấy ngày , là do lòng của chúng tiểu nhân."

"Trưởng thôn, ngài vẫn là giỏi nhất, tầm của trưởng thôn cũ quả thật sai. Xin ngài đừng chấp nhặt với chúng ..." Mọi lúng túng vô cùng, cả ngày nay vả mặt.

Ngày ồn ào nhất, giờ đầu cũng dám ngẩng lên.

Tiểu Tuệ Tuệ cố gắng căng mặt, tỏ sâu xa bí ẩn.

Tuy nhiên, những ngón chân nhỏ mũm mĩm đầy phấn khích đều co rút , lông mày nhướng cao.

Vui vẻ!

Thật vui vẻ!

"Đi , mở nhà thờ tổ tiên cúng tổ! Ngày , ngày , mồ tổ của thôn Vương Gia chúng sắp nổ tung !"

"Ôi chao, Ngự tứ! Đây là Ngự tứ ban xuống! Mọi tấm bảng lòng trào dâng niềm xúc động. Đây là điều mà thể tự hào khoe khoang với tổ tiên khi xuống âm phủ!"

Nhóm hân hoan hân hoan tụ tập xung quanh Tiểu Tuệ Tuệ bước từ đường.

Bên ngoài các thôn dân thôn khác đang xem, ghen tị đến nhói lòng.

Nhóm thôn dân Cử Nhân , như thể quyết định điều gì đó, liền đầu .

"Mang tiền thưởng và vải vóc trở về, Tết may thêm hai bộ quần áo cho Tuệ Tuệ. Tuệ Tuệ bụng lấp đầy kho lương, những thứ thể lãng phí nữa." Vương Hữu Tài dặn dò thêm một câu.

Nhìn thấy trong nhà cũ, lòng khẽ động, liền : "Vật ban cho thể tùy tiện di chuyển, đây là tội c.h.é.m đầu! Chỉ thể để cho Tuệ Tuệ, ai dám lấy trộm sẽ trực tiếp chặt bỏ mười ngón tay, để khỏi nhục thôn Vương Gia!" Những lời khiến lão Trần thị sợ hãi tái mặt, lập tức dừng ý định.

Ngôn Xuyên cùng, lên trời, khẽ thở dài.

Quả nhiên là khuê nữ của Thiên Đạo.

Chân vui, chân dỗ dành cho vui vẻ hớn hở!

Muội như , thôn Vương Gia, bảo vệ ?

Loading...