Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 91

Cập nhật lúc: 2025-07-14 23:23:07
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuệ Tuệ đang trong kho lương thực.

Nàng quanh quất, thấy ai. Rồi đưa tay nhỏ trong bao lương thực.

Hít một nhẹ nhàng, ồ ạt nhét lương thực bên trong. Hôm nay lấy hai trăm cân, trực tiếp nhét hai nghìn cân bên trong.

"Mình việc , thể gây rắc rối cho khác..." Nàng lẩm bẩm, lẩm bẩm xong mới chui khỏi lỗ chó, còn quên lấp lỗ chó .

"Mỗi ngày hai trăm cân, hai ngàn cân thể ăn bao lâu nhỉ?" Tuệ Tuệ đếm đầu ngón tay,"Chắc thể ăn năm ngày nhỉ?"

Ừ, năm ngày mới thả nữa!

Tiểu nha đầu về nhà, Ngôn Xuyên liền dẫm bước trong đêm tối trở về.

Hơn năm mươi nam nhân trung niên, sắc mặt đều lắm. Ngôn Xuyên bưng chén cháo xương hầm mà Lâm thị chuẩn , húp húp uống hai chén to.

Đã đói suốt một ngày mà vẫn nhịn ăn.

A Nguyệt lấy một chậu nước nóng cho ngâm chân.

"Bên ngoài thế nào ? Triều đình biện pháp cứu trợ gì ?" Lâm thị ngọn đèn may vá quần áo, sắp đến Tết , may cho tiểu Tuệ Tuệ một bộ đồ mới.

"Chẳng biện pháp cứu trợ nào hồn cả, họ dồn tị nạn ngoài thành. Khi chúng qua, một đứa nhỏ co ro trong góc tường, lạnh đến đông cứng. Ôi, giá như đến sớm nửa tiếng, uống một chén cháo nóng thì lẽ đỡ phần nào." Nét mặt Ngôn Xuyên lộ vẻ tức giận.

Cửa son rượu thịt tanh, ngoài đường c.h.ế.t rét.

Cái nha môn vẫn còn ca hát nhảy múa, ăn mừng năm mới.

Thật là chênh lệch quá lớn.

"Hôm nay đều tan việc, mà vẫn còn dòng di dân dắt đến. Ngày mai e rằng mang thêm lương thực qua bên đó..." Ngôn Xuyên Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ chớp chớp mắt, cái đầu nhỏ gật lia lịa như gà mổ thóc.

"Mọi đều tuyết rơi báo hiệu một năm bội thu, Tết Nguyên Đán sắp đến , nhưng thể vượt qua kiếp nạn ." Tuyết năm nay rơi quá lớn, ôi!.

"Chúng dựng lên một lều lớn, bên trong đốt than củi, cũng những lưu vong ơn, tự động tìm củi khô mang đến. Buổi tối, họ nghỉ ngơi trong lều, cũng thể ấm áp hơn một chút." Lều lớn, xung quanh lấp kín bằng rơm rạ, bên trong đốt lửa hừng hực, trong đêm lạnh cũng khá ấm áp.

Ngôn Xuyên ăn xong bữa tối đến kho lương thực để đựng lương thực cần dùng cho ngày mai.

"Đi thôi, trưởng thôn mang chìa khóa. Chúng lấy lương thực về..." Đại ca dắt theo Tuệ Tuệ, chìa khóa kho lương chỉ trưởng thôn mới giữ.

Tuệ Tuệ còn nhỏ, nên tạm thời là Ngôn Xuyên thế.

Nàng quá lùn, giơ tay cũng với tới cái khóa lớn.

Nếu ghế để mở cửa, thật sự mất uy nghiêm của trưởng thôn.

Tuệ Tuệ ngày thường vẫn đùa, nhưng hôm nay đặc biệt im lặng, cái đầu nhỏ cúi thấp xuống, chỉ cần thoáng qua cũng ngay là đang suy nghĩ điều gì đó.

"Tuệ Tuệ vui ?" Ngôn Xuyên dịu dàng hỏi, đôi mày nhíu đầy vẻ quan tâm.

Tuệ Tuệ ắc đầu, nhưng dừng một chút, chậm rãi ngẩng đầu lên.

"Ca ca, nếu như việc ngươi đều phản đối thì ?"

Hôm nay, khi nàng đường, thôn dân thấy nàng đều khẽ hừ một tiếng, khiến nàng buồn.

Nàng rõ diễn biến câu chuyện, nhưng dám tự ý .

Thôn Vương Gia và huyện Tú Sơn mối quan hệ mật thiết, nếu một bên gặp nguy hiểm thì bên cũng sẽ ảnh hưởng.

Man di tai họa do con gây . Nếu như nàng tuyên truyền rầm rộ, tin tức lan truyền ngoài, đối thủ đổi chiến lược, thì huyện Tú Sơn sẽ còn bất kỳ lợi thế nào.

Nàng lương thực, nhưng nàng quá nhỏ tuổi để lấy .

Chỉ thể mượn danh phận của thôn Vương Gia để đem ngoài, lương thực nàng thể bù đắp, nhưng làng khó mà giải thích.

Ngôn Xuyên , nhất định là hôm nay nàng chịu đựng ánh mắt lạnh lùng của khác, trong lòng vui.

"Tuệ Tuệ, ca ca ngươi khác với bình thường. Ngươi chỉ cần những gì ngươi cho là đúng, còn cứ để ca ca lo, ?"

Ngôn Xuyên hạ xuống, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Trước đây, đôi mắt như chứa đầy những vì lấp lánh, giờ đây phủ một lớp màn mỏng manh, như thể vô cùng buồn bã.

"Đừng sợ, những gì ngươi ắt hẳn là lý do. Ca ca tin ngươi." Ngôn Xuyên hôn mạnh lên má nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-91.html.]

Nàng lập tức ngượng ngùng tít mắt.

Ngôn Xuyên lấy chìa khóa, mở cửa kho lớn.

Cửa mở...

Rào rạc, cả kho đầy lương thực liền ào ào đổ che kín đôi chân của .

Ngôn Xuyên?!!!

Thiếu niên hiếm hoi ngớ ngẩn, bối rối nguyên tại chỗ. Mặt đầy vẻ ngơ ngác, cúi đầu , đó sang chỗ lương thực rõ ràng tăng thêm. Đầu óc Ngôn Xuyên ong ong lên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiểu gia hoả vẫn với vẻ mặt vô tội, cúi đầu xuống đôi chân nhỏ của . Cảm nhận ánh mắt của ca ca, nàng khì hai tiếng.

Ngôn Xuyên hít một thật sâu, âm thầm gánh ba trăm cân.

Rồi đẩy lương trong, che đậy đến mức thể thấy dấu vết mới dắt Tuệ Tuệ về.

Muội ngốc của ôi...

Buổi tối, Tuệ Tuệ vẫn ủ rũ giường.

"Không vui... Không vui." Tuệ Tuệ chu mỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn như cái bánh bao thịt.

Mà lúc , trong hoàng cung náo loạn cả lên.

"Chuyện gì ? Chuyện gì ? Lúc tế trời, tiểu Phúc Bảo lửa trời đánh má trái, vết thương vẫn lành? Sao giờ bài vị của tiên đế bất ngờ rơi xuống? Nhanh bẩm báo bệ hạ! Chẳng lẽ đây là điềm gở gì ?" Tiểu thái giám trong điện Hiến tế vội vã chạy ngoài.

Vừa mới khỏi cửa, những tấm bia thờ các vị Hoàng đế trong điện lượt rơi xuống đất.

Dưới đất quỳ đầy những thái giám run rẩy, liên tục hô hào xin lão tổ tiên tha tội.

Bên trong hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, thậm chí nửa đêm còn mời quốc sư cung.

Quốc sư vội vã cung xem xét, về hướng phủ Vọng Sơn hồi lâu gì.

Nam tử đầu bạc cau mày, lo lắng : "Biên quan chiến tranh và thiên tai, lẽ tổ tiên lo lắng cho quốc gia. Bệ hạ nên lo lắng..."

Hoàng đế mặc bộ đồ ngủ màu vàng, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi.

Vừa trải qua tai ương lửa trời, quỳ gối muôn dân nhận tội ba ngày. Giờ đây, bất kỳ tiếng động nào cũng khiến ông ngày đêm lo lắng.

Nghĩ ngợi một hồi, vuốt trán, ông lệnh: "Gửi ngay 10 vạn cân lương thực đến biên quan, đến nơi trong vòng ba ngày!"

Thái giám nhíu mày.

"Lần ... Lần đốt c.h.ế.t châu chấu ở thôn nào, thưởng cho thôn trưởng thật hậu hĩnh!"May mà đốt châu chấu, thì thiệt hại sẽ lớn hơn nhiều, hoàng đế mới chợt nhớ .

"Thế thì... Thưởng gì đây?" Thái giám nhỏ giọng hỏi.

Đại hoàng tử hiện nay gần ba mươi tuổi, trưởng tử lớn chừng bằng thái tử.

Thái tử đến Tết Nguyên tiêu mới đầy mười bốn tuổi, đương nhiên triều đình Đại hoàng tử uy thế hơn.

Ban đầu vốn dĩ cấp lương thảo cho Thái tử, giờ đây, e rằng chuyện đều đảo lộn.

Vất vả lắm mới cắt đứt lương thực của Thái tử ở biên quan...

Ây...

Thật ngờ, ông trời cứu giúp.

"Sau nạn châu chấu, ắt hẳn sẽ thiếu lương thực. Vậy hãy ban 5000 cân lương, 500 lượng bạc. Cùng với các loại vải vóc khác và một tấm biển đề tên." Hoàng đế xoa xoa mi tâm, hỏa hoạn chính là lời cảnh tỉnh của trời dành cho ông .

Không ai rằng, trong đêm lạnh giá, vô xe lương thực âm thầm rời khỏi kinh thành.

Suốt dọc đường hướng về phủ Vọng Sơn.

Quốc sư lo lắng, sốt ruột khỏi cửa cung, một đường hướng đến nhà họ Ngôn.

Ngôn Kiều Kiều thương ở má, giờ đang nổi giận lôi đình trong phủ.

Nam tử một đầu bạc trắng lóe lên tia nghi hoặc trong mắt, tại , ông trời tổn thương Phúc Bảo? Rõ ràng, nàng là sủng nhi của thế giới .

Rốt cuộc thì sai ở ?

Loading...