Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 89
Cập nhật lúc: 2025-07-14 23:23:02
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"... Ta một yêu cầu."
Tất cả những đến nhận cháo đều học trượt tuyết. Tuệ Tuệ mỉm toe toét, đến nỗi thấy mắt, như thể đang toan tính điều gì đó.
"Và con đường từ thôn Vương Gia đến trấn cũng dọn dẹp sạch sẽ."
Ngôn Xuyên sững sờ.
Luôn cảm thấy đang chuẩn gì đó.
Muội là một tấm lòng rộng lớn, nàng luôn mưu tính, điều khiến Ngôn Xuyên vô cùng lo lắng chuyện sẽ lớn đến mức nào.
"Không bằng, phái trong thôn dạy họ chút võ phòng ?" Ngôn Xuyên thử dò hỏi.
Quả nhiên, thấy Tuệ Tuệ mắt sáng lên.
Điều khiến trái tim của hết đến khác chìm xuống.
Chắc chắn sẽ một thảm họa lớn.
"Dạy, nhất định dạy." Mỗi ngày giữ mười ở đó dạy, khi đến lãnh cháo đều so chiêu so sánh, qua mới một chén!
"Lại trượt tuyết luyện võ, họ đồng ý chứ?" Ngôn Hán Sinh một bên cau mày hỏi.
Từ Tử Dịch lắc đầu: "Ngôn thúc, mùa đông, một chén cháo thể cứu mạng . Tuệ Tuệ mỗi ngày thí phát gần ba nghìn chén, đủ để khiến những lưu dân trả giá bằng thứ để ." Trượt tuyết luyện võ thì tính là gì, ngay cả bản chất con cũng thể vứt bỏ.
"Nếu xương lớn để nấu cháo, nên nấu nhiều hơn ?"
"Tất nhiên , xương thì dầu mỡ. Như thể tăng thêm kha khá cháo." Chỉ cần hầm xương lớn với nước lọc thôi cũng thể tăng cân , gì đến cháo thịt.
Tuệ Tuệ gật đầu, sang về phía núi sâu.
Bỗng dưng, những con thú hoang trong núi sâu rùng , như thể một thứ gì đó ghê rợn nhắm .
"Được , quyết định ." Tuệ Tuệ gõ mạnh tay xuống bàn khẳng định.
Ngày hôm .
Sự việc khi thông báo trong thôn, quả nhiên, tạo nên một làn sóng phẫn nộ.
Phản ứng của vô cùng dữ dội và kiên quyết phản đối.
Vừa bán lương, lòng đang tràn ngập niềm vui, bỗng chốc tin tức dập tắt .
"Ngươi dùng hết lương của cả thôn để cứu trợ?"
"Ngươi đùa ? Ngươi còn nhỏ, lòng chúng thể thông cảm, nhưng ngươi thể lấy lương thực cứu mạng của cả thôn để việc thiện! Đó là lương thực của chúng , là thành quả thu hoạch mùa thu của cả thôn nộp lên để giữ gìn thôn!" Mọi quả thật tức giận và phẫn nộ, sang mắng chửi gia đình họ Ngôn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nơi còn niềm hân hoan vui sướng của ngày hôm qua.
Tuệ Tuệ hề bất ngờ chút nào.
Thôn Vương Gia, là những lão nông dân, lương thực chính là mạng sống, huống chi trong năm hạn hán .
"Trưởng thôn bên ngoài đầy rẫy những lưu dân tha phương cầu thực, bảo thôn xóm là cực hạn. Suýt nữa... Bây giờ chúng cũng là một phần của những kẻ lưu vong đó!"
Nếu trận mưa đó, lẽ thôn Vương Gia cũng đang đường tha phương cầu thực.
"Tiểu hài tử gì chức trưởng thôn, thật là vớ vẩn!" Thôn dân Vương Gia vô cùng phẫn nộ, thậm chí phụ nhân còn bật ngay tại chỗ.
Nếu Ngôn Tuệ Tuệ dám cứu trợ, bọn họ sẽ c.h.ế.t ngay mặt nàng!"
Tuệ Tuệ họ với vẻ mặt cảm xúc.
"Tiểu nha đầu đó gì mà trưởng thôn? Nếu là lão tam nhà , thì sẽ chuyện hôm nay. Nhìn xem, xem, đáng tin cậy gì hết?" Lão Trần thị khinh bỉ nghiến răng nghiến lợi.
Gần đây, lão tam nuôi dưỡng như ngọc, giờ đây giữa trời băng tuyết mà trông giống như công tử nhà giàu ở trong thành.
Ngược , tức phụ của là Chu thị, bằng mắt thường cũng thể thấy sự già nua.
Lão thôn trưởng Vương Hữu Tài cau mày, nhưng vẫn kiên định mặt Tuệ Tuệ.
"Nếu cứu trợ thiên tai, cảnh ngộ hôm nay của lưu dân chính là ngày mai của thôn Vương Gia." Tuệ Tuệ chỉ một câu, giặc Man đến, cả trấn Tú Sơn ai thể sống sót.
Toàn bộ huyện thành...
Không một sống sót.
Giờ nghĩ , Ngôn Tuệ Tuệ thậm chí còn cảm thấy, trong nguyên tác tàn sát dân trong thành, bàn tay của Ngôn Kiều Kiều.
Giết nhầm một vạn , cũng tha cho nguyên chủ một .
Vương Hữu Tài run lên!
Nương ơi, đây là chuyện lớn.
Vương Hữu Tài bỗng chốc ưỡn thẳng : "Tên của Tuệ Tuệ vang lên tận trời xanh, tổ tiên và Bồ Tát đều , thể đổi ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-89.html.]
"Đây là lấy mạng chúng ! Đây là hại c.h.ế.t cả thôn chúng !" Lão Trần thị phịch xuống đất, đập đập đùi mà rống.
Nghe , thôn dân bỗng dâng lên cơn thịnh nộ.
Sân phơi lúa náo loạn, tiếng la mắng vang lên khắp nơi.
"Đổi , đổi , đổi trưởng thôn!" Hai Ngôn Mãn Thương ẩn náu trong đám đông la to. Mọi ồn ào hô hào.
Ôi, đây là nhịp điệu buộc vua thoái vị.
Vương Hữu Tài tức đến mức run rẩy, lão tử vất vả lắm mới kiếm cái đùi vàng !
Các ngươi lũ ngu si đần độn!
Mọi đang ồn ào náo nhiệt, bỗng nhiên...
Thấy Ngôn Lãng dẫn theo cung thủ đến sân phơi lúa.
"Chúng , những cung tiễn thủ, bàn bạc kỹ lưỡng và ủng hộ quyết định của trưởng thôn. Tiền và lương thực chúng tạm thời nợ, đến mùa thu hoạch năm sẽ thanh toán đầy đủ."
Hai mươi tư cung thủ thẳng tắp lưng Tuệ Tuệ.
Như một bức tường bảo vệ.
Tiếng hô hào náo nhiệt bỗng chốc im bặt...
Vừa dứt lời, Ngôn Hán Sinh cũng dẫn theo ba trăm hộ vệ đến.
"Đội hộ vệ nhờ vài lời. Chúng ý kiến gì về quyết định của trưởng thôn, thứ đều tuân theo quyết định của nàng, chúng cũng thể nợ."
Ba trăm thầm lặng cúi đầu chào trưởng thôn, cứ thế mặt nàng.
Vương Hành Phong yếu ớt giơ tay lên: "Tất cả hài tử trong thôn cũng đồng ý."
Thôn dân Lâm Thủy , im lặng cũng giơ tay .
"Chúng cũng phản đối! Mọi việc đều tuân theo quyết định của trưởng thôn!"
Những cái mạng của họ, đều là lúc Ngôn Tuệ Tuệ đám cứu về, đúng theo nàng.
Từ Tử Dịch mặt những lưu dân, : "Chúng đồng ý, thứ đều tuân theo ý của trưởng thôn."
Vương Gia Thôn thôn dân?!!!!
Lặng!!
Mọi bỗng chốc im lặng xuống.
Mẹ kiếp, sức chiến đấu mạnh nhất thôn đều ở mặt nàng, ai dám phản đối???
"Còn ai ý kiến khác ? Không thì thông qua thể?" Ngôn Xuyên mỉm hỏi.
Thôn dân thôn: Có câu tục tĩu nên nên .
Rõ ràng là một lùn mập mạp, lùn tịt. Sao tự dưng nhiều bảo vệ thế ??
Vương Hữu Tài xúc động đến mức nước mắt trào đầy mặt.
Chết tiệt, tại khi trưởng thôn cái cảnh tượng ?
Ta phục...
cảm thấy an ủi hơn nhiều, quả nhiên con mắt của .
Ngôn Xuyên liếc ông một cái, tất cả cung thủ đều do Ngôn Lãng huấn luyện, đội hộ vệ do cha chọn, lưu dân do Tuệ Tuệ thu nhận, thôn Lâm Thủy cứu là nhờ công của nàng.
"Tốt lắm, cảm ơn sự ủng hộ của . Toàn thể thông qua, việc sẽ đưa chương trình nghị sự ngày mai."
Thôn Vương gia, háo hức họ quyết định, nhưng ...
Không còn cách nào khác.
Ngôn Xuyên hành động nhanh, ngày hôm chọn năm mươi hộ tống lương thực và răn đe lưu dân.
Tuệ Tuệ theo lệ cũ kiểm tra lương thực.
Hai bao tải lớn đựng, nhưng buộc .
Tay nhỏ lén lút thò , mỗi bao bỏ ba mươi cân, tổng cộng hai trăm sáu mươi cân.
"Việc cứu trợ cứ giao cho lo. Ở trong thôn đừng lo lắng... Lo lắng nhiều, cao nổi." Ngôn Xuyên bất lực thở dài, gia hoả càng ngày càng mũm mĩm đáng yêu, nhưng chẳng thấy cao lên chút nào.
Tuệ Tuệ mặt ủ rũ.
" , ngày thường ngươi chuyện rõ ràng, trừng phạt Lý Thái Hồng chuyện rõ ràng như ?" Thậm chí còn dùng từ ngữ? Điều khiến Ngôn Xuyên vô cùng ngạc nhiên.
Tuệ Tuệ lưng với Đại ca, khẽ khàng thở dài.
Ngươi hiểu, đây là quy tắc cơ bản của thần minh.