Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 78

Cập nhật lúc: 2025-07-14 23:22:35
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mùng mười tháng mười.

Bão tuyết đến đúng hẹn. Những lúc đầu Lời Hồi Hồi những lời , bây giờ tuyết rơi đầy trời, đều ngẩn .

Nam nhân bên cửa sổ, sắc mặt đầy vẻ kinh sợ, hỏi: "Ngôn nha đầu ngày mười tháng mười tuyết rơi lớn, đúng ?"

Khi , trưởng tử của cũng bán lương. Lúc , trời tuyết rơi ngút trời, trưởng tử khỏi gật đầu.

Mùng mười tháng Mười, trưởng thôn cũng thấy.

"Nàng... Thế mà nàng trúng." Nam nhân kinh ngạc tột độ.

Cùng một cảnh tượng diễn ở vô gia đình, những trụ cột trong gia đình khi đều bán lương, sắc mặt họ đều vô cùng nghiêm trọng.

Sâu thẳm lòng cũng tràn ngập một nỗi sợ hãi.

"Thảo nào trưởng thôn sai bảo chúng tích trữ nhiều củi. Nếu thực sự là bão tuyết, chỉ e là sẽ c.h.ế.t chóc, thương vong vô ."

"Sau , hãy đối xử với những nhà họ Ngôn." Nhiều nam nhân dặn dò nhà của .

nghiêm trọng nhận lời, khinh thường nhướng mày, cả hai loại đều .

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhà cũ gia đình họ Ngôn.

"Nương, ngươi kìa, sáng sớm dậy cơm cũng nấu, quần áo cũng giặt, còn đun nước nóng cho nàng!" Chu thị ôm hài tử trong nhà lớn oán trách.

Cha nàng là tú tài, tướng công nàng cũng là tú tài, cả đời nàng từng việc hầu hạ ai.

Trước đây đại tẩu, bây giờ nhị tẩu, đến lượt nàng chứ?

Nàng là cô nương nhà học, những công việc thô thiển ?

"Thật là lười biếng c.h.ế.t , đồ vô tích sự! Lấy nhà mà đẻ nhi tử, việc nhà cũng , thế nào, lấy ngươi về để thờ ?"

"Lão tam nhà đúng là xui xẻo tám đời, lấy cái đồ chổi ngươi. Ôm cái của nợ coi như báu vật, thế, tí việc còn vui? Còn hầu hạ ngươi nữa ?" Lão Trần thị giường lớn tiếng mắng chửi.

Tiểu Trần thị thể giấu vẻ đắc ý trong mắt, cuối cùng nương cũng thấy điểm của nàng.

Nàng sinh cho Ngôn gia một nam một nữ, chẳng lẽ bằng Chu thị chỉ ăn bám mà gì?

Chu thị mặt đỏ bừng, thẹn quá giận thể tả.

Bắt nàng hầu hạ một lũ chân đất?

Chu thị lập tức đỏ hoe đôi mắt.

Loại công việc hạ tiện , nàng hề !

Ngay lúc đó, lão tam mặc một áo xanh bước cửa, Chu thị với đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt uất ức theo .

Lão tam ôm hai quyển sách, cả toát lên vẻ nho nhã của kẻ sĩ.

Gần đây, lão tam luôn ở nhà, tự dọn dẹp bản vô cùng sạch sẽ và gọn gàng.

Hắn thậm chí còn may vài bộ quần áo mới.

Dưỡng cũng trắng trẻo, tuấn tú hơn một chút.

"Nương tử, nương vì trong nhà lo toan nhiều năm, ngươi hãy vất vả thêm một chút, hiếu thuận với cha . Nữu Nữu , ngươi hãy thả cho nàng xuống đất. Ta còn chuẩn cho khoa thi hương, ngươi hiểu chuyện như ?" Ngôn tú tài cau mày, đáy mắt lóe lên vẻ hài lòng.

Chu thị sững sờ.

Nhìn chằm chằm Ngôn lão Tam xa.

Cảm giác của nàng sai, tướng công đổi.

Chu thị trong lòng chút bất an, hai tháng tướng công đối với nàng dường như lạnh nhạt ít. Trước đối với nàng cực kỳ mật, che chở nàng cho nàng việc nhà.

Có những thứ sẽ giữ cho và nữ nhi của họ.

bây giờ...

Cái mảnh vải mới tinh mặc , trong cảnh nhà còn một hạt gạo, thế mà còn bỏ mười cân lương để thuê thợ thêu thùa may vá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-78.html.]

Tướng công đột nhiên chú ý đến ngoại hình của , soi mói bản , hài lòng với , Chu thị vô cùng lo lắng.

Chu thị đặt Nữu Nữu xuống, học theo cách của đại tẩu để chăm sóc gia đình.

Trước đây nàng luôn coi thường Lâm thị, nhưng giờ đây mong Lâm thị để tiếp tục cam chịu con bò già.

Nghĩ đến bộ dạng hiện tại của Lâm thị, Chu thị ghen tị cắn môi.

Trước đây, thôn dân thường thích so sánh nàng với Lâm thị. Nàng dựa việc chồng là tú tài mà chèn ép Lâm thị. Giờ đây nghĩ tới Lâm thị càng sống càng trẻ , ngược là bản ...

"Thứ gì, đến cả nhi tử cũng đẻ ." Lão Trần thị khinh thường trợn mắt.

Tiểu Trần thị sà bên cạnh bà bóp chân: "Nương, ngài vẫn thấy cháu gái hơn đúng ?"

Lão Trần thị nhấc chân, liền đá nàng ngoài.

"Phỉ!"

"Ngươi là cái thứ gì, nếu là..." Lão Trần thị vội vàng ngậm miệng, ánh mắt lúng túng, liếc ngang liếc dọc.

Ba con dâu đứa nào hồn.

Ngôn Châu Châu trốn ở góc nhà, lén lút dùng ngón tay chấm đường ăn, mút trong miệng đến nỗi ngón tay trắng bệch.

"Thứ hạ tiện thấp hèn đến ăn trộm đường, quản cho con cháu nhà ! Không đứa nào khiến yên lòng!" Lão Trần thị mắng ầm ĩ, tiểu Trần thị lập tức dắt Ngôn Châu Châu khỏi cửa.

"Thật kỳ lạ, nương để tức phụ lão tam àm việc? Trước đây là thương yêu hai vợ chồng lão tam nhất ?"

Tiểu Trần thị lẩm bẩm một cách nghi ngờ.

Ngôn Châu Châu mắt sáng lên, hai tay vỗ liền hát: "Mặc áo mới, nhận dâu mới, đều vui ha ha."

Tiểu Trần thị xong liền tát trán nàng.

"Nhận dâu mới cái gì, sắp thành bà vợ cũ, đói c.h.ế.t hai đứa ngu ngốc các ngươi." Nói xong liền tức giận bỏ .

Ngôn Châu Châu thè lưỡi , từ trong túi móc một nắm đường vui vẻ tìm Ngôn Mãn Thương.

Mọi thứ trong nhà cũ, Ngôn Tuệ Tuệ hề quan tâm.

Ngôn Hán Sinh đội tuyết lớn, bước từng bước nặng nhọc trở về, vai phủ đầy tuyết đọng.

"Cơn tuyết khi nào mới ngừng đây, tuần tra cũng tiện." Trước mắt là màu trắng xóa, bộ cũng khó khăn, dọn dẹp một con đường thì tốn sức sức của.

Một cái thôn diện tích nhỏ .

Huống chi tuyết rơi ngừng, dọn dẹp cũng vô ích.

"Lần Nhị Lang nhờ phúc của Tuệ Tuệ , may mà Tuệ Tuệ thông minh, sai lên tháp canh mái che, còn trải rơm dày, trưởng thôn đưa than củi cho họ, lúc trực đêm cũng ấm áp hơn." Mười hai tay cung, chia thành hai đội sáu , luân phiên ngày đêm.

Mặc dù , Ngôn Lãng suốt ngày tháp canh, chân cũng sưng tấy vì lạnh.

Mặc dù giỏi, những mới chỉ 14 tuổi đầu năm, Lâm thị mỗi đêm thường xuyên rơi nước mắt vì thương xót.

Đã bôi nhiều lớp kem dưỡng da mà Tạ phu nhân đưa đến.

"Vậy thì trượt . Đặt chân lên ván, trượt là ngay...", Tuệ Tuệ tủm tỉm , bên ngoài trời rét căm căm, nhưng trong nhà đốt than, Tuệ Tuệ mặc áo bông mới, A Nguyệt còn thêu hoa lên cho nàng.

Trong lò sưởi còn ủ hai củ khoai lang, ăn một miếng ngọt lịm.

"Cái gì ?" Nghe , Ngôn Hán Sinh hứng thú lên.

"Ván trượt tuyết, ván trượt tuyết." Tuệ Tuệ nhặt một cục than từ đống lửa, vẽ nguệch ngoạc vài nét.

Mắt Ngôn Hán Sinh sáng rực.

"Thứ , thứ . Địa thế trong thôn bằng phẳng, thể nhanh hoặc chậm, trong thôn ai cũng thể học hỏi." Ngôn Hán Sinh còn nghĩ, trong thôn mỗi ngày đều học võ thuật một canh giờ, nếu thật sự gặp kẻ tấn công thành, ván trượt tuyết chẳng thể giành chiến thắng bất ngờ ?"

Trượt nhanh tuyết, đây quả là báu vật tuyết!

"Tuyệt vời, tuyệt vời, Tuệ Tuệ, ngươi quả là một thiên tài!" Ngôn Hán Sinh bước nhà, thậm chí thèm ghế, liền dậy và ngoài trong bão tuyết.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuệ Tuệ ửng đỏ, nàng liên tục xua tay một cách khiêm tốn, nhưng mặt tràn đầy sự mong đợi.

Ôi chao, ngay cả tiểu thần tiên cũng cần khen ngợi.

Loading...