Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 74
Cập nhật lúc: 2025-07-14 23:22:25
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuệ Tuệ vẫn mở mắt, cảm thấy chọc
Mềm mại như bông, như thể xương.
Mở mắt .
Hổ Tử liền như ăn trộm, giấu hai tay lưng, lắc lắc cái đầu nhỏ, như thể đang !
"Gọi là tỷ tỷ..." Tuệ Tuệ mới ngủ dậy, giọng mềm mại, lén lút cho Hổ Tử uống một chén nước linh tuyền.
Hổ Tử nghiêng đầu nàng, hình gầy gò, đôi mắt nhỏ toát lên vẻ ngây thơ.
Hài tử hai ba tuổi, hiểu bất kỳ mệnh lệnh nào.
Tuệ Tuệ đưa tay chỉ bản , chỉ miệng , hiệu cho : "Ngươi là nhi tử duy nhất của cữu cữu, thông minh lanh lợi, khỏe mạnh trưởng thành. Việc đầu tiên, ngươi cần học cách chuyện." Tiểu cô nương vô tình sử dụng phép thuật "lời thành sự thật".
Cữu cữu cả đời con cháu thưa thớt, nàng thể tính chỉ một đứa con .
Nhà họ Lâm ngày thường cũng dạy dỗ, Tú Tú càng vô rơi nước mắt, vô tự trách, thể cho con một cơ thể khỏe mạnh.
Từ khi sinh , chỉ , dùng ngôn ngữ để bày tỏ nhu cầu của , cũng hiểu bất kỳ lời nào.
Chỉ là một đứa nhỏ ngây dại.
Lúc , thử mở to miệng, cử động liên tục.
"Mấy..."
Tiếng khe khẽ phát từ cổ họng, như thể từng âm tiết "mấy" cố gắng gượng ép thoát khỏi đó.
"Mấy..."
Khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, âm thanh "mấy" trong cổ họng như mắc kẹt, từng chút một mới đẩy ngoài.
Hắn cũng vẻ vui mừng, đầu tiên thể phát âm thanh, từng chút một kêu lên, thể từ từ thốt một tiếng "tỷ..."
Mặc dù rõ ràng, nhưng dù cũng mở miệng.
Rầm...
Tú Tú cầm chậu gỗ run rẩy ở cửa, chậu gỗ trong tay rơi xuống đất ầm ĩ.
Nước nóng bên trong văng tung tóe khắp nơi.
"An An, An An ngươi ?" Tiểu cữu nương loạng choạng lao nhà, cửa ôm chầm lấy Hổ Tử.
"An An, An An, , . Nương vẫn rõ, nương vẫn rõ cơ mà."Tú Tú vành mắt ửng đỏ, nước mắt lăn dài má.
Hổ Tử tên thật là Lâm Tuế An, gia đình mong nhi tử của bình an suốt đời.
Phải trải qua chín sống c.h.ế.t mới sinh đứa nhỏ , nhưng ngờ khi sinh là một hài tử thiểu năng. Không buồn vui, , Hổ Tử sống cô đơn trong thế giới riêng của .
Mỗi đêm, ôm con và nức nở trong tuyệt vọng.
Hôm nay, thật bất ngờ, nàng thấy An An lên tiếng.
Tiểu Tuế An , đó bước những bước chân ngắn ngủi, lắc lư đến bên cạnh Tuệ Tuệ.
Thấy tiểu cữu nương dữ dội, Tuệ Tuệ liền : "Gọi tỷ tỷ ."
Tiểu gia hoả ngoan ngoãn lập tức đáp: "Tỷ...", phát âm chuẩn, nhưng giọng non nớt và khàn khàn vẫn khiến tiểu cữu nương .
"An An của , ai An An của ngốc? An An của ."
Và thực sự thể hiểu mệnh lệnh của Tuệ Tuệ.
Mọi thứ đều là ảo giác.
Sau khi đến thôn Vương Gia, mỗi ngày đều trở nên hơn.
"Làm ? Sao dữ ?" Lâm lão thái thái đẩy cửa bước , Tú Tú vốn dĩ đang lấy nước để gọi Tuệ Tuệ dậy, nhưng thấy tiếng của nàng vọng .
"Tổ mẫu, tổ mẫu An An . Hắn gọi tỷ !" Tú Tú nức nở, cả run rẩy, hướng về phía tổ mẫu hét to.
Chớp mắt, trong nhà thêm hai nữ nhân rớt nước mắt.
Tuệ Tuệ với vẻ bất lực, xoa nhẹ cái đầu nhỏ bé, hoang mang của và : "Đi nào, cùng ăn sáng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-74.html.]
Tiểu gia hoả gật đầu nhẹ, dường như đang đáp lời của nàng.
Mọi thấy càng thêm dữ dội.
Buổi sáng sớm hôm nay, Tuệ Tuệ chịu đựng ánh của cả gia đình để ăn xong.
An An bên cạnh nàng, học cách nàng cầm muỗng, từng chút một đưa miệng . Mặc dù ăn đến đầy miệng đầy dầu, nhưng chỉ cảm thấy vui vẻ.
"Bồ Tát phù hộ, tổ tiên phù hộ, liệt tổ liệt tông phù hộ, Tiểu Tuệ..." Lão thái thái bỗng im bặt, dám to chuyện .
"Tuệ Tuệ, tằng tổ mẫu nợ ngươi quá nhiều." Lâm lão thái thái đôi mắt đỏ hoe, hướng về phía Tuệ Tuệ hành lễ, dọa cho Lâm thị vội vàng chạy đến đỡ
"Tổ mẫu, đừng tổn hại đến tuổi thọ của tiểu hài tử." Lâm thị nhỏ.
Thanh ca nhi rưng rưng. Là một nam nhân, dễ dàng bật , nhưng lúc suýt nữa thì kiềm . Đại phu chẩn đoán sẽ con cái trong đời , tưởng rằng sẽ tuyệt hậu dòng họ Lâm, luôn nghĩ rằng sẽ là tội nhân của họ Lâm.
Cho đến khi...
Gặp tỷ tỷ.
Mọi điều may mắn đều bắt đầu đến.
Hắn một nữa thần mệnh che chở, An An của cứu .
"Tuệ Tuệ, cữu cữu nợ ngươi một ân tình to lớn." Sau , mạng sống của tiểu cữu cữu là của ngươi.
Tuệ Tuệ má dính cơm, hoang mang , tại đều với vẻ mặt xúc động?
Các rốt cuộc tự tưởng tượng cái gì ?
Bữa sáng còn ăn xong, bên ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đại lang, Đại lang, đây! Hán Sinh, đây cho ..." Nghe thấy, hóa là nhà cũ đến.
Đứng cửa nhà chống gậy chính là lão Trần thị.
Lão Trần thị thấy nhà họ Lâm, mắt bỗng đỏ lên đầy sự ghen tị.
"Mấy đàn lão hổ! Nuôi khuê nữ liêm sĩ, quyến rũ nhi tử của . Hiện tại cả nhà còn chạy nạn đến ở nhà nhi tử của , các còn hổ ?"
"Ta đây là nương, còn hưởng phúc, các ngươi hưởng . Thật là bất công!"
"Thứ hổ! Năm xưa trốn theo nhi tử của , một con điếm nhỏ sinh nhưng dạy. Bây giờ ngươi mang nhà đẻ ngươi đến hút m.á.u nhi tử của , đồ khốn."
Ngôn Hán Sinh mặt lạnh tanh bước khỏi nhà, Lâm thị cánh cửa, sắc mặt xám xịt.
Nhà họ Lâm mắng đến đỏ mặt tía tai.
"Nương, nương bậy gì ! Là nương tự chọn lấy tiền, cần chu cấp mà."
"Hoàn Nương là tức phụ chính thức rước về nhà, chứ trốn chạy!" Ngôn Hán Sinh mặt mày u ám, lão Trần thị mới im lặng câm nín.
"Nhi ơi, cả nhà nàng ăn thịt ngươi, hút m.á.u ngươi, cả lũ bọn chúng ở trong nhà ngươi, dựa chứ. ."
"Họ là của Hoàn Nương, nuôi nấng là chuyện đương nhiên. Nếu nương gặp chuyện may, nhi tử cũng sẽ lo liệu."
"Phỉ phui! Ngươi bậy bạ gì , ai xui xẻo chứ! Ngươi cố ý rủa !" Lão Trần thị tức giận đến mức ngửa mặt , suýt ngã lăn đất.
"Nhi ơi, con dâu , nàng cố tình hành hạ nương. Trước khi ngươi cưới nàng, ngươi và nương thiết bao! Vậy mà, từ khi ngươi cưới nàng, ngươi và nương ngày càng xa cách."
"Bây giờ thì ? Chắc chắn nàng cố tình hành hạ đến chết, đợi c.h.ế.t rã rục lấy chiếu rách quấn đem chôn. Nàng đúng là đồ gì mà!" Lão Trần thị rưng rưng nước mắt, thấy nhà họ Lâm ăn ở tại nhà trưởng tử, lòng bà ghen tị đến mức phát điên.
Ngôn Hán Sinh vẫy tay: "Nương, Hoàn Nương là loại như ."
"Đợi đến khi ngươi chết, nàng nhất định sẽ tổ chức cho ngươi một đám tang hoành tráng."
Lão Trần thị cứng họng, những lời của Ngôn Hán Sinh mà mặt mày tái nhợt, mắt hoa lên, tức giận đến mức choáng váng đầu óc.
Lâm thị đang chuẩn ngoài thì lão Trần thị Ngôn Hán Sinh đuổi ngoài.
Khi , Ngôn Hán Sinh vẫn liên tục hứa hẹn.
"Nương, ngươi cứ yên tâm. Khi ngươi qua đời, chúng nhất định sẽ mua cỗ quan tài đắt tiền nhất, vòng hoa nhất và lóc thương tiếc ngươi nhất."
Tim lã Trần thị như tan nát.
Chỉ rằng trưởng tử thật thà, ngờ rằng tên nhãi ngốc nghếch đến !